Thái Dương không biết có nên gọi cuộc điện thoại này hay không, kỳ thật cô rất ít khi gọi cho Khổng Bồi, vì luôn không biết phải xưng hô với anh thế nào, không thể gọi tên, cũng không cách nào thốt ra được chữ ‘chú’.
(*Trước giờ Thái Dương nói chuyện với Khổng Bồi luôn dùng 我:wõ:tôi, 你:nĩ:anh(bạn); cô ấy không dùng 叔叔: thúc thúc: chú (theo nghĩa em của ba)).
Tiểu Mỹ pha cà phê bưng vào: “Luật sư Khổng, gần đây chị gầy đi nhiều lắm đó.”
“Giảm cân mà.” Thái Dương bắt tay vào nghiên cứu hồ sơ, đây là một vụ án cố ý gây thương tích, Thái Dương là luật sư bào chữa cho bị cáo, nguyên cáo từng điều trị ở bệnh viện nơi Khổng Bồi làm việc, cô cần phải đi xem một số hồ sơ bệnh án.
“Tiểu Mỹ, lấy giùm chị giấy giới thiệu. Chị sẽ đi cùng luật sư Hứa Vi Vi.” Thái Dương bỗng nhớ tới Sở Giới: “Luật sư Sở đã trở lại chưa em?”
“Về rồi.” Tiểu Mỹ nhẹ nhàng trả lời.
Thái Dương nhìn Tiểu Mỹ mỉm cười: “Tiểu Mỹ thật hạnh phúc.”
“Sao ạ?” Tiểu Mỹ ngạc nhiên: “Chị mới hẳn là người hạnh phúc chứ Thái Dương, xinh đẹp như vậy, tính cách dịu dàng, có học thức, người hạnh phúc phải là chị mới đúng. Còn có nhiều người tặng hoa cho chị như vậy, không thích sao?”
“Nếu những thứ này đồng nghĩa với hạnh phúc, thì thế gian này còn có gì đau khổ?” Thái Dương mỉm cười.
Sở Giới đang ở trong phòng làm việc thoăn thoắt xử lý công việc, dáng vẻ bừng bừng sức sống. Thấy Thái Dương đi vào, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-em-yeu-anh/21531/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.