Mọi thứ đều được an bài rất thuận lợi, bởi vì tình trạng của Đàm Nhuệ Dương không thể kéo dài thêm được nữa, đối với cậu đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Đàm Nhuệ Dương vẫn đang trong thời gian tiến hành điều trị tâm lý, cũng có thể vì bác sĩ Khương rất giống mẫu thân cậu, cậu cũng không bài xích các phương pháp trị liệu mà còn có thể tùy tiện nói chuyện phiếm với bác sĩ. Tâm lý của cậu bây giờ cũng nhẹ nhàng rất nhiều, cũng đồng ý giải phẫu. Chỉ là người hiến tủy nhất định không xuất đầu lộ diện, nên cậu chỉ có thể thông qua bệnh viện để chuyển lời cảm ơn đến người đó.
Châu Sưởng đứng ngoài bệnh viện bồi hồi rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí bước vào.
Đàm Nhuệ Dương khép lại cuốn sách trên tay, quay đầu nhìn anh, cười nhẹ ” Anh đến rồi sao”
Châu Sưởng bước lại gần, kéo ghế ngồi sát cậu ” Anh nghe nói em đang chuẩn bị làm phẫu thuật ghép tủy”
“Cảm ơn anh, nếu không phải được anh giúp đỡ, mọi thứ sẽ không được thuận lợi như thế này”
Châu Sưởng vuốt nhẹ tóc, cười cười ” Không có gì, vừa đúng lúc viện trưởng có chút quen biết với ba anh, con trai ông ấy lại là bạn học của anh, nên nhờ giúp đỡ một tí chuyện này cũng là thuận tiện thôi”
Lúc nói chuyện anh luôn dán mắt lên cổ tay của cậu, những vết cắt trên cổ tay vẫn chưa liền hoàn toàn, lúc đó bị thương sâu đến tận gân nên bây giờ vẫn phải băng bó cẩn thận.
Nhuệ Dương cũng theo ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-em-khong-giong-cau-ay/1304526/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.