Đến cuối tháng Châu Sưởng xin nghỉ phép năm, anh cũng không lên kế hoạch gì cả, chỉ đi theo Nhuệ Dương đến gara sửa xe.
Trước giờ anh vốn là người rất chú trọng vẻ bề ngoài, bây giờ đến gara xe rõ ràng có thể nhìn thấy con người này không liên quan gì đến nơi này cả.
Nhuệ Dương đang kiểm tra lại các phụ tùng ở thùng máy của xe, đệ tử của cậu- Trần Hào giúp cậu mang phụ kiện, cậu vừa ngẩng đầu thì liền bắt gặp hình ảnh Châu Sưởng ngồi bên cạnh đó, sắc mặt đột nhiên ửng hồng. Ngón tay của Châu Sưởng thật đẹp, khi Nhuệ Dương nhìn thấy, đúng lúc anh đang chán chường tùy ý cầm cục rubic nghich ngợm. mười ngón tay cứ thế mà quay qua quay lại. Đầu óc Nhuệ Dương không kiểm soát được lại cứ nghĩ đến chuyện tối hôm đó, mười ngón tay của anh cứ đùa giỡn trên thân thể cậu, nghĩ tới mặt lại càng đỏ.
“Sư phụ” Trần Hào chọt nhẹ lên má cậu.
Nhuệ Dương giật mình, vội vàng bình tâm.
Trần Hào nhìn cậu một lúc, vô ý vô tứ lầm bầm” nhìn thấy đàn ông mặt cũng đỏ …”
Nhuệ Dương cúi đầu, chăm chú làm việc của mình, được một lúc liền đem hết công việc vứt cho Trần Hào, gỡ bao tay nhanh chóng kéo Châu Sưởng lên lầu.
Câu vốn dĩ không đặc biệt giới thiệu với ai về Châu Sưởng, nhưng cũng không cố ý giấu diếm mối quan hệ của bọn họ. Đường đường chính chính, không bao giờ giả vờ ngại ngùng.
Nhuệ Dương đối với chuyện này nghĩ rất thông thoáng, khi nào cậu cảm thấy muốn anh liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-em-khong-giong-cau-ay/1304515/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.