Mục Xán hiện tại càng ngày càng không cách nào nắm bắt Lục Hiên, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lên xe hắn.
Bởi vì là giờ cao điểm tan tầm, xe trên đường rất nhiều, một đường cứ đi rồi lại dừng đi rồi dừng mà đến nơi, Mục Xán đã say xe choáng váng đến thất điên bát đảo. Kẹt xe ở Bắc Kinh rất phổ biến, lần này cậu xem như là mở mang kiến thức. Mãi cho đến sau khi vào trong quán uống hai cốc nước chanh, Mục Xán mới tính là tỉnh lại.
Lục Hiên vừa yêu thương vừa buồn cười mà nhìn cậu giống như tiểu hài tử mà nằm dài ở trên ghế, nói: “Ngươi nên học lái xe, sau này tự mình lái sẽ không say.”
“Sau này hãy nói.” Mục Xán day day mi tâm, ngay sau đó hỏi, “Vì sao lại tặng cho ta nhiều hoa như vậy?”
Lục Hiên lộ ra một nụ cười tươi rói: “Muốn khiến ngươi vui vẻ a!”
“Ngu ngốc.” Mục Xán không nói gì mà lắc đầu, cúi mặt uống nước, mặc kệ hắn.
Đồ ăn không lâu sau liền được đưa lên, lúc ăn cơm Mục Xán vẫn luôn trầm mặc, Lục Hiên nhịn không được khẽ hỏi: “Làm sao vậy, tiểu Xán, thật sự tức giận?”
Mục Xán cầm đũa gắp tôm Lục Hiên vừa bóc vỏ bỏ vào bát cậu, nói: “Không tức giận cái gì.” Khẩu khí đã có chút buồn bực.
Lục Hiên nhìn cậu một hồi, thằm dò hỏi: “Là sợ bị người trong bệnh viện thấy được sao?”
“Cũng không phải.” Mục Xán đem tôm đưa vào miệng, đột nhiên chuyển trọng tâm, “Ngươi được lên tạp chí?”
“Ân?” Thông minh như Lục Hiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18247/chuong-74.html