Nghỉ hè, Mục Xán có thói quen “lôi đả không động “(L: sấm đánh không thay đổi): đi nhà bà ngoại.
Ông bà ngoại tuổi tác một năm lại một năm nhiều hơn, cũng may thân thể ngược lại còn rất khỏe mạnh, làm việc đồng áng vẫn còn rất nhanh nhẹn có tinh thần mười phần đủ mười.
Có hôm làm bài tập mệt mỏi, đang cùng biểu đệ Lâm Kỳ chơi đánh cờ, Lâm Kỳ hỏi cậu một câu: “Biểu ca, bằng hữu Lục Hiên kia của ngươi đâu?”
“A?” Đột nhiên nghe được hai chữ “Lục Hiên”, Mục Xán gần như không phản ứng gì, dừng một chút mới nói, “Nga, ở nhà hắn đi.”
Lâm Kỳ cười hỏi: “Năm ngoái hắn nói năm nay còn muốn tới nữa, không biết có thể tới hay không?”
Mục Xán cúi đầu đẩy một nước cờ, “Sẽ không tới.”
“A!” Lâm Kỳ nhìn cậu hạ cờ xuống, hưng phấn mà kêu lên, “Ha ha! Chờ mãi ngươi mới hạ xuống đó! Đánh được con xe!”
Mục Xán lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà lại ngốc như vậy đưa con xe đến miệng hắn, vừa nãy cậu rõ ràng đã thấy được cái bẫy kia, lại bị Lâm Kỳ nói chuyện loạn tâm tư, vô thức mà đã đi một bước tệ như vậy.
Hắn thở dài, ném quân cờ.
“Ai ai, biểu ca ngươi làm cái gì a, không chơi nữa? Không phải là chỉ mất một con xe thôi sao!”
“Mệt mỏi, không muốn chơi.” Mục Xán day day ấn đường, “Ta đi làm bài tập.”
Lâm Kỳ nhìn bóng lưng cậu rời đi không hiểu ra sao: “Rõ ràng nói làm bài tập mệt mỏi mới ra đây đánh cờ, một lúc lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18214/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.