Khi Lục Hiên về đến nhà Mục Xán đã tỉnh rồi, đang dựa vào bên giường lật sách, trên đầu cạo xuống một ít tóc, khâu mấy mũi, dùng băng gạc dán vào, bộ dáng thoạt nhìn có phần hơi thảm thương.
Trong phòng mở điều hòa, ánh nắng xuyên qua rèm lụa trắng chiếu vào, như lòng đỏ trứng được đánh tan. Lục Hiên đứng ở cửa nhìn hắn một hồi lâu, thiếu niên trên giường chăm chú mà nhìn sách trên gối, đối với người đột nhiên xuất hiện ở cửa không hề có cảm giác.
Tĩnh lặng an tường như vậy, phảng phất như là người trong tranh.
Dường như đã qua thật lâu, Mục Xán rốt cục đã nhận ra ánh mắt ở cửa, quay đầu, con ngươi trong suốt nhìn qua, nói: “Sao không tiến vào?”
Lục Hiên cười đi tới trước giường, vươn tay ở tại chỗ bị khâu mấy mũi yếu ớt vẽ một chút, trong mắt có yêu thương dày đến tan không hết, “Này có thể để lại sẹo hay không a?”
Mục Xán đem đầu chống ở trên mu bàn tay, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trang sách, không cho là đúng nói: “Không có vấn đề gì.”
Lục Hiên rút quyển tiểu thuyết trong tay hắn ra, để xuống tủ đầu giường bên cạnh, ngồi ở trên sàn nhà trước giường, nghiêng mặt tựa ở bên tai hắn, nói:” Tiểu ngốc qua, ngươi đọc sách như vậy, dễ làm hỏng mắt lắm.”
Khí tức ấm áp phả ở trên lỗ tai, làm vành tai hắn trong nháy mắt liền hồng lên, hắn nghiêng đầu nằm ở trên gối, tránh đi khí tức của Lục Hiên, vo ve mà nói: “Ngươi vừa mới đi ra ngoài?”
Lục Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18198/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.