Khi Mục Xán về nhà, người trong nhà vừa mới cơm nước xong, đang thu dọn các thứ. Nhìn thấy hắn trở về, Mục lão ba hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì khác, Mục Dung bởi vì ngày đó tận mắt thấy Mục Xán đập gãy xương Tiết Giai Kiệt, cho nên hiện tại có chút sợ hắn, cũng không dám nói lời nào, chỉ lấy con mắt một mí be bé di truyền từ Mục lão ba kia len lén mà nhìn hắn.
Nữ nhân kia dùng ánh mắt xa cách muôn sông nghìn núi liếc nhìn hắn, châm chọc nói: “Hiện tại bản lĩnh a, đánh người không rên một tiếng liền ở bên ngoài một tuần, có bản lĩnh ngươi liền đừng quay về luôn a, đừng tưởng rằng cánh cứng cáp rồi thì chúng ta liền không làm gì được ngươi.”
Mục Xán cúi đầu, trực tiếp hướng phòng căn phòng nhỏ chỉ vẻn vẹn chứa được một cái giường nhỏ và một cái bàn học kia của hắn, cũng không quan tâm đến người khác.
Nữ nhân tức đến vỗ bàn: “Lão Mục ngươi nhìn xem, ngươi đã nhìn thấy chưa! Ta cùng hắn nói chuyện hắn cũng không để ý! Có đem ta để vào mắt hay không?!”
Mục lão ba thấp giọng nói: “Con đã trở về, ngươi cũng bớt tranh cãi đi. Hắn….Hắn đang trong thời kỳ phản nghịch đi.” Ngày đó ở trong điện thoại nghe thấy một thiếu niên khác nói câu kia “Hắn hôm nay không biết bị ai đánh, trên người đều là vết thương, cánh tay đầy vết thâm tím xanh đen, lại ở bên ngoài chịu gió lạnh một ngày, hiện tại có chút cảm lạnh phát sốt….”, hắn trong hoảng hốt liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18189/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.