Gia sư Lục Hiên này quả là rất có trách nhiệm, hai người vùi đầu trước bàn học trong thư phòng, chỉ là quy tắc phát âm tiếng Anh hắn liền lặp đi lặp lại mà dạy Mục Xán đến tận trưa, mãi đến khi xác định hắn hiểu rõ hết mới thôi, về phần tu hành sau này đều là xem nỗ lực của bản thân. “Ai, đói quá.” Lục Hiên sờ sờ bụng, “Nhanh như vậy, đã đến 11h 40′ rồi. Tiểu Xán, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Đi tới bên ngoài Mục Xán phát hiện trên bàn cơm dài đã dọn lên một bàn thức ăn, không khỏi vô cùng kinh ngạc nói: “Thức ăn này?” Lục Hiên cười: “Đây là một trong những công việc của butlerservice, cũng chính là quản gia phục vụ riêng, so với mời bảo mẫu bên ngoài đại khái thuận tiện hơn một chút, tốt hơn một chút đi.” Mục Xán “Nga” một tiếng, không hề nhiều lời, đối với cái này hắn không hiểu, cũng không có hứng thú, dù sao chỉ cần có cơm ăn là được. Cơm nước xong, Mục Xán cầm quyển sách từ thư phòng đi ra, ngồi ở trên sô pha thoải mái dễ chịu mà đọc, Lục Hiên thì đứng ở trước cửa sổ chuyên tâm kéo violon. Hai thiếu niên mặc áo len trắng, sách rất dày(?),tiếng đàn du dương, gió mát thỉnh thoảng thổi qua song cửa, rèm cửa sổ màu xanh da trời trước gió khẽ múa lên, tất cả hình ảnh duy mỹ hài hòa. Có lẽ là bầu không khí quá mức yên bình tốt đẹp, có lẽ là nội dung sách quá hao phí tế bào não, có lẽ là tiếng đàn violon quá mê hoặc, nói tóm lại, Mục Xán đọc sách vậy mà lại đang ghé vào sô pha ngủ, trên mặt thiếu đi vẻ sắc nhọn và đề phòng thường ngày, thoạt nhìn ngược lại có vài phần trẻ con. Lục Hiên đi qua,ở sau đầu hắn kê một cái đệm dựa, ổn định ở trên sô pha, lại vào nhà ôm tấm thảm lông ra thay hắn đắp tốt, sau đó ngồi ở trên thảm trải sàn trước sô pha, tay chống đầu, lẳng lặng mà nhìn vẻ mặt ngủ của hắn, một loại ấm áp mềm mại,an tĩnh bất tri bất giác lấp đầy trong ngực. Chờ đến khi Mục Xán tỉnh lại thì cũng đã gần ba giờ chiều, hắn xoa nhẹ con mắt lờ mờ, nhìn phòng khách không có ai, liền trực tiếp đi tới thư phòng. Quả nhiên, Lục Hiên đang trong thư phòng chơi máy tính, nghe thấy tiếng động quay đầu, ôn nhu mà cười: “Ngươi tỉnh?” Mục Xán gật đầu, “Sao không gọi ta dậy.” Lục Hiên hai mắt híp thành hai mảnh trăng rằm, cười nói: “Nhìn ngươi ngủ rất ngon, không đành lòng.” Mục Xán ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, “Ngươi cái người này, bất luận nói cái gì đều như là đang nói giỡn.” Lục Hiên kêu oan: “Ta thật là đang rất nghiêm túc mà nói a!” Tiếp đó lại thở dài một cái thật sâu, “Ngươi tên nhóc này, ngươi cũng không biết nhìn ngươi ngủ ngon như vậy ta chịu đựng đến khổ cực cỡ nào.” Mục Xán không hiểu ra sao: “Giường cũng không phải không có, làm sao phải chịu đựng?” (L: đỡ tốt lắm tiểu Xán, đáp trả phải như vậy chứ…hô hô) Lục Hiên nghe xong lời này ngơ ngác mà nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên “hô hố” cười như điên, sau khi cười xong một phen kéo Mục Xán qua, đầu tựa lên đầu vai hắn, than thở: “Ai, trên đời sao lại còn có tiểu ngốc qua đơn thuần thế này.” Trực giác Mục Xán cho rằng tư thế hai người như bây giờ rất là kỳ quái, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không biết vì sao không hề động đậy, chỉ cau mày: “Ngươi lại bắt đầu đặt loạn biệt hiệu cho ta.” Lục Hiên nghe vậy cười. Một hồi lâu sau, Lục Hiên mới buông Mục Xán ra. “Ta sao lại ngủ như vậy?” “Có thể là nhà của ta rất có cảm giác an toàn?” Lục Hiên nhẫn nại cười hỏi lại. Mục Xán sờ sờ cằm, không nói chuyện. Lục Hiên nhìn Mục Xán, trong ngực dâng lên phiền não như có như không. Không biết vì sao, hắn rõ ràng là ở ngay bên cạnh ta,thế nhưng ta lại cứ nhớ hắn như vậy, giống như chỉ cần quay người đi, có thể khiến cho nỗi nhớ lan tràn….. Mục Xán lúc này đang mở sách trên bàn, bỗng dưng thấy một quyển bút ký, mở ra nhìn vài trang, hỏi Lục Hiên: “Đây là cái gì?” Lục Hiên liếc mắt một cái cười nhạt trả lời: “Bài tập làm khi vừa đến Trung Quốc.” Mục Xán nhìn kỹ, lời mở đầu viết chính là 《Giáo dục cơ sở Trung Quốc》, một cái đề bài thật rộng lớn! Nhìn tiếp, từ trường tư thời cổ tới giáo dục bắt buộc bây giờ; từ kỷ luật lớp học đến độ khó của sách giáo khoa…..Đúng là rất phong phú, phân chương cắt mục, có lý luận có dẫn chứng, dùng bút máy nắn nắn nót nót mà viết hai, ba mươi trang, còn ở phía sau liệt kê ra một chuỗi dài mục lục tham khảo, Mục Xán nhìn đến nghẹn lời. Đề bài văn thứ hai càng kinh người, lại có thể là 《Chiến tranh trong tương lai》, Mục Xán nhịn không được từ trong bài ghi chép ngẩng đầu lên nhìn Lục Hiên một cái, hắn đang dùng máy tính xem đủ loại số liệu,vẻ mặt rất chuyên chú. “Ngươi vì sao lại viết cái này?” Lục Hiên cười: “Thói quen từ khi còn đi học ở Mỹ lưu lại, lão sư ở đó thường xuyên cho bài tập như thế này.” Mục Xán “Nga” một tiếng, buông tập bút ký xuống, nói: “Học sinh tiểu học cũng phải làm cái này sao?” “Ân, đúng vậy. Ngươi lần sau cũng có thể thử viết, viết cái này không hề có đáp án tiêu chuẩn, rất có thể phát triển tư duy, hơn nữa còn làm cho ngươi bất tri bất giác học được cách làm thế nào tìm vấn đề, để ngươi biết tự mình tìm kiếm đáp án, chủ động ghi nhớ kiến thức, thu được tự tin, đây mới là trọng điểm chân chính.” “Nga.” Lúc này tiếng chuông cửa “Đinh đông”, ” Đinh đông” vang lên. Mục Xán ngẩng đầu nhìn hắn. Lục Hiên không thể không phát giác mà nhíu mày,tiếp đó cười nói:“Hẳn là gia sư của ta, kỳ quái,đã nói với nàng thứ bảy không cần tới. Ngươi ngồi, ta đi mở cửa.” “Nga.” Gia sư của Lục Hiên là một nữ sinh đại học tuổi còn rất trẻ, tên là Vương Trữ Tĩnh. Khi Vương Trữ Tĩnh lần đầu tiên tới làm gia sư cho Lục Hiên,đã cho rằng thiếu niên này như là nhân vật trong tranh đi ra. Đó là một buổi sáng mùa hè, 8 giờ, phía sau rèm cửa màu xanh da trời, ánh mặt trời xuyên qua tầng vải mỏng chiếu vào trong thư phòng, thiếu niên tuấn tú ngồi ở trước bàn học vừa lật sách, vừa làm bài ghi chép, đầu tóc ngắn ngủn, lộ ra cái trán sáng bóng no đủ, khí chất ung dung, ôn hòa tự tin. “Chào ngươi, ta là Lục Hiên, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.” Ước chừng là nghe được tiếng động, thiếu niên quay đầu lại, ôn nhuận như ngọc, hướng nàng nhàn nhạt mà cười, vẻ tươi cười như biển rộng, trong mắt có ánh sáng mặt trời, không có một tia kinh ngạc. Dáng điệu vân đạm phong khinh kia không giống như là một hài tử trần thế, mà giống như thiên nhân. Tuy rằng hắn chỉ là một học sinh trung học, nhưng khi hắn nhìn nàng lại khiến cho lòng của nàng “phác phác” mà nhảy dựng lên. Đem Vương Trữ Tĩnh mời tới đây là thúc thúc (chú) của thiếu niên, có vẻ đối với hắn rất thân thiết, chỉ là quá mức khách khí, lộ ra một chút xa lạ, ngược lại không giống thái độ của thúc thúc đối với cháu. Sau đó mỗi lần nàng đến đây, đều là Lục Hiên ở nhà một mình, lại láng máng nghe nói cha mẹ thiếu niên đều là Hoa kiều ở Mỹ, hắn là bị tống trở về nước đi học, chỉ ở có một mình. Vương Trữ Tĩnh có chút không hiểu lắm, người trong nước hao hết tâm tư, tan hết gia sản muốn đem hài tử tống ra nước ngoài du học, Hoa kiều nước ngoài thế nhưng lại tâm tâm niệm niệm mà muốn đem tiểu hài tử đuổi về nước giáo dục. Quê Vương Trữ Tĩnh ở Chu Sơn một hòn đảo nhỏ, kinh tế không thể nói là phát đạt, nhưng tiêu dùng lại tuyệt không thấp so với thành phố lớn. Nhà bọn họ dựa vào biển kiếm sống, mấy đời làm ngư dân, đến nàng đây bởi vì là con gái, lại vướng phải kế hoạch hóa gia đình, chỉ có một tiểu hài tử, đành đương nhiên mà buông tha ý nghĩ để nàng kế thừa y bát, tiết kiệm ăn uống chi tiêu tạo điều kiện để nàng đi học đại học, hi vọng tương lai nàng mới có thể ở trong thành phố tìm một công việc dễ dàng vẻ vang. Bởi vì nguyên nhân điều kiện trong gia đình, Vương Trữ Tĩnh sau khi vào trường không lâu liền gia nhập hàng ngũ gia sư. Hai năm đại học trước, nàng tổng cộng dạy năm học sinh, đều chỉ là gia đình bình thường trong thành thị này, nhiều lắm được một hai đứa là vượt lên bậc trung. Lại nói nghề gia sư này sống cũng không thoải mái vui vẻ gì, nhất là khi thỏa thuận tiền nong, các phụ huynh chung quy sẽ lộ ra bộ mặt tính toán chi li, khiến nàng vì vậy mà cảm thấy trơ trẽn. Sau này nàng lại thông qua môi giới liên hệ tới nhà này. Có thể nói, làm gia sư cho Lục Hiên là vui sướng nhất trong tất cả những lần gia sư Vương Trữ Tĩnh đã làm. Mặc dù mỗi ngày đều phải tới đây, nhưng nàng lại cảm thấy hài lòng. Phần lớn thời gian, nàng chỉ là phụ trách giúp hắn làm bài tập mà hắn cảm thấy không nhất thiết phải làm. Lục Hiên không giống học sinh trung học khác, hắn là một người vô cùng có chủ kiến, về học tập lại càng là do hắn an bài. Ban đầu mời nàng làm gia sư, là bởi vì hắn mới về nước, trong nhà sợ hắn tạm thời không theo kịp giáo dục trong nước, nhưng về sau nàng phát hiện, trên cơ bản nàng đều không hề làm được gì cho hắn,có chút ý nghĩ ngồi không ăn bám. Học sinh thông minh như này, nàng đều luôn cảm thấy mình nhìn không thấu hắn. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên sơ trung, vì cái gì, lại có một đôi mắt phảng phất như có thể nhìn thấu thế giới? Cùng hắn một chỗ, Vương Trữ Tĩnh chung quy vẫn cảm thấy bản thân mặc dù nhiều hơn hắn mấy tuổi, nhưng nói về độ thành thục của tâm trí lại còn không bằng hắn. Hơn nữa gia sư cho hắn cũng đã lâu, nàng đối với hắn còn nổi lên một loại cảm giác mù mịt nói không nên lời, vừa yêu thích lại vừa phiền muộn. Thế nhưng rõ ràng là nàng so với hắn lớn hơn tận bảy tuổi, hẳn là phải đối xử với hắn như hài tử đi. Mỗi lần trở lại phòng ngủ của nàng, nàng đều ở trong lòng hung hăng quở trách chính mình, nhưng mà ngày thứ hai khi lại nhìn thấy hắn, vui sướng trong lòng vẫn cứ lén lút sinh sôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]