Sau khi bữa cơm kết thúc, Tô Mộc Cầm không còn hứng chí ngồi tán gẫu với mấy người trong phòng ăn này nữa. Tuy xin ra ngoài trước không phải là phép lịch sự của một người khách, thế nhưng với bầu không khí nặng nề này, cô lại không hề muốn ở thêm một giây nào nữa.
Bây giờ cũng đã giữa mùa đông rồi, cái lạnh dường như lên tới đỉnh điểm, tuy rằng Tô Mộc Cầm đã mặc rất nhiều quần áo, thế nhưng cái lạnh vẫn xuyên thấu thấm vào trong da thịt. Một cơn gió nhé thổi qua, nhưng cũng đủ khiến cho cô rùng mình, lạnh đến tận óc.
Hôm nay tuyết không rơi, ban công cũng sạch sẽ nhờ người làm thường xuyên quét dọn, Tô Mộc Cầm muốn tỉnh táo một lúc, cho nên mới ra đây đứng, ở cạnh lan can có một cái ghế, cô chậm chậm ngồi xuống, ngắm cảnh vật xung quanh.
Cô ở nhờ trong ngôi biệt thự này cũng đã được bốn ngày rồi, suy cho cùng tuy rằng Tùy Lỗi rất thoái mái khi giúp đỡ cô, thái độ của anh cũng rất thân thiện, tuy mới chỉ gặp nhau mấy ngày, nói thẳng ra chỉ là người xa lạ, thế nhưng cô cảm thấy anh rất nhiệt tình giúp đỡ cô, thế nhưng tình hình bây giờ đã đổi khác, hiện tại căn nhà này còn xuất hiện thêm ba người nữa, tính cách của bọn họ khiến cô cảm thấy khó chịu, cô thật sự không muốn ở lại.
Chuyện cô nói với Tùy Lỗi là sau khi rời khỏi đây cô sẽ bay sang Mỹ, lần này cô cũng đã quyết tâm rồi.
Thật ra, cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-con-yeu/2062096/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.