Chương trước
Chương sau
Khi Tô Mộc Cầm tỉnh dậy, có tiếng chim hót vang lên bên tai, cửa sổ đóng kín che chắn từng lớp tiếp đang rơi dày đặc, cơ thể cô mềm oặt trên giường, còn sau cô là vòm ngực đàn ông ấm áp như tượng. Hơi thở đàn ông đều đều rót vào tai cô, cánh tay ôm chặt cô vào lòng, khiến cô không thể cựa quậy.

Rất nhanh, cô động đậy thân mình. Cả người đau nhức, không còn sức lực, đau đớn như bị bánh xe lăn qua.

Trong mơ hồ, cô nhớ hình như sáng nay Thẩm Tư Thanh có đè lên cô lần nữa. Cả người cô như một con sóng bị đánh nát, tan thành ngàn mảnh dưới lực công kích ào ạt của hắn ta.

Thẩm Tư Thanh dường như cảm nhận được con gái trong lòng đang động đậy, bàn tay càng siết chặt hơn, đem cô ép vào lồng ngực rắn chắc, để mặc hơi thở của cô phả lên ngực, cảm giác vừa nóng hổi vừa thanh mát khiến tâm hắn đột nhiên ngứa ngáy.

Hắn đột nhiên lật người đè cô ở dưới thân, hai thân thể không mảnh vải che thân dính sát vào nhau.

Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, càng trở nên ái muội.

Tô Mộc Cầm hốt hoảng kéo chăn che lại thân thể của mình, vừa tức vừa ngượng nói, “Anh làm gì vậy? Buông ra mau!”

Trời ơi, giữa ban ngày ban mặt, hắn đang muốn làm cái gì vậy?

Thẩm Tư Thanh dường như bỏ ngoài tai lời uy hiếp của cô, khóe miệng nâng lên nụ cười thích thú, dường như muốn trêu chọc cô càng nhiều hơn, “Làm sao đây, anh lại muốn em nữa rồi!”

Thân thể của Tô Mộc Cầm cứng đờ, hô hấp trở nên gấp gáp, “Không được động vào tôi!”

“Chỗ nào anh cũng đã đụng qua rồi, em còn xấu hổ cái gì?” Thẩm Tư Thanh híp mắt, giọng điệu cợt nhả.

Tô Mộc Cầm im lặng, không chịu nổi những lời nói ái muội của hắn, quay đầu sang một bên.

Hắn nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô, trong lòng tràn ngập cảm giác yêu thương, ánh mắt thâm thúy, bàn tay khẽ vuốt ve gò má của cô, “Sinh con cho anh đi! Anh muốn hai chúng ta cùng có một đứa con.”

Tô Mộc Cầm sững sờ trong chốc lát, lồng ngực như có cái gì đó khẽ va đập vào, bỗng nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt của Mạnh Hàn, đau đớn hít sâu, nói không suy nghĩ: “Không bao giờ, tôi sẽ không sinh con cho anh. Là ai cũng được, nhưng anh thì không.”

Khóe miệng đang cười của Thẩm Tư Thanh bỗng chốc cứng đờ sau câu nói của cô, thân thể đột nhiên trở nên cương cứng, khuôn hàm mím lại rồi lại banh ra, tình cảnh tốt đẹp lúc nãy bỗng chốc vỡ tan tành, bây giờ chỉ có thứ gì đó đang kìm nén trong lồng ngực muốn bùng phát ra, thế nhưng đợi một lúc sau hắn lại chỉ cười, nhưng trong nụ cười mang theo một tia lạnh lẽo giá rét.

Hắn bóp lấy khuôn cằm cô, giễu cợt nói, “Em nghĩ sẽ sinh con cho ai? Mạnh Hàn hay sao?”

Cằm của cô bị bóp đau, nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Thẩm Tư Thanh, không nói nửa lời.

Bộ dáng lầm lỳ của cô khiến hắn lại càng tức giận hơn, bàn tay bóp lấy cằm cô càng chặt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, em đừng quên, ngày hôm qua tôi không dùng bao, không chừng trong bụng em đã mang đứa con của tôi rồi!”Thẩm Tư Thanh ép lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích nổi. Sự phẫn nộ của Thẩm Tư Thanh như muốn dỡ xương cô ra.

“Tôi muốn ra khỏi đây! Mau buông ra!” Tô Mộc Cầm tức giận vùng vẫy, khớp hàm bị siết đau nhức.

“Em nghĩ tôi sẽ đồng ý thả em trong lúc này hay sao? Tôi nói cho em biết, thứ mà Thẩm Tư Thanh này không đạt được, nhất định tôi sẽ không nhường nó cho bất kỳ ai, tôi sẽ giam cầm em cả đời, cho đến khi nào em toàn tâm toàn ý chấp nhận trở về bên cạnh tôi mới thôi.”

“Thẩm Tư Thanh! Anh đang phạm pháp!” Cô không thể đối chọi lại hắn, cộng thêm thời gian gần một tuần bị giam giữ đủ để tiêu diệt toàn bộ thể lực và sức sống của cô. Chiêu này của Thẩm Tư Thanh quá tàn độc. Bất kỳ người nào bị giam ở một nơi thế này cũng gần như sụp đổ.

Sức lực của cô cũng hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại sức để cố gắng dằn mạnh từng chữ.

Nghe xong câu ấy, Thẩm Tư Thanh bật cười. Cả cơ thể dài ngoằng trần trụi áp sát vào cô, cuối cùng thủ thỉ bên tai: “Hai từ pháp luật được nói ra từ miệng một người phụ nữ vô tâm như cô đúng là nực cười. Muốn nói chuyện pháp luật với tôi phải không? Cô tưởng mọi người bên ngoài sẽ tin Thẩm Tư Thanh tôi lại đi giam cầm một người phụ nữ hay sao?”

Lửa bốc lên trong mắt Tô Mộc Cầm. Ở tư thế này, điều duy nhất cô có thể làm là nhìn hắn phẫn nộ.

Rõ ràng Thẩm Tư Thanh không hài lòng với ánh mắt này của cô. Sự khó chịu trên gương mặt hắn ban nãy đột ngột tan đi. Dần dần, tận sâu nơi đáy mắt toát ra một làn khí lạnh buốt tận cốt tủy, không khác gì bầu trời u ám ngoài kia.

Đã từng có lúc, hắn hoàn toàn có được tình yêu trong đôi mắt cô, rằng cô sẽ chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. Mỗi lần cô nũng nịu nhào vào lòng hắn, trái tim hắn cũng tan chảy.

Hắn luôn cho rằng, vẻ đẹp trong đôi mắt cô khiến hắn nghẹt thở, không thể ngờ có một ngày trong đôi mắt ấy cũng ngập tràn chán ghét và căm phẫn.

Sự căm phẫn ấy còn hơn rất nhiều những lời nói hằn học của cô.

“Giam cô một tuần mà vẫn còn nóng nảy như vậy. Tô Mộc Cầm! Cái tính này của cô đúng là muốn chết!” Hắn cong môi, nụ cười chế giễu không tan vào trong ánh mắt. Hắn chỉ dùng một tay giữ chặt hai cánh tay cô, một tay còn lại với lấy chiếc cà vạt ở dưới giường.

“Cô có biết không? Con hươu trong rừng sâu ban đầu vốn không biết nó là loại động vật thấp nhất trong chuỗi thức ăn. Nó bèn nghênh ngang, dương oai giễu võ trước mặt con sư tử có thể nuốt chửng lấy nó bất kỳ lúc nào. Cuối cùng, nó bị ăn sạch không còn một mẩu xương. Rồi sau đó, đời đời kiếp kiếp của họ nhà hươu đều phải nhớ rằng mình có thể chọc vào ai, không được chọc vào ai. Con người cũng vậy thôi, luôn phải cho họ một bài học thì họ mới hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì tuyệt đối không được làm. Tô Mộc Cầm! Tôi và cô ngày tháng còn dài. Tối nay, tôi phải để cho cô biết, cô có giận dữ cũng phải tỏ ra ôn hòa, nhã nhặn với tôi. Một người đến cả sự phẫn nộ của không kìm chế được thì phải bị dạy dỗ một chút mới nhớ được.”Tô Mộc Cầm thất kinh: “Thẩm Tư Thanh! Anh định làm gì?”

Nhưng Thẩm Tư Thanh không trả lời nữa, cầm cà vạt của mình buộc thẳng vào hai cổ tay cô. Chiếc cà vạt cao quý hoàn toàn trở thành một sợi dây thừng. Hắn kéo mạnh, trói chặt hai tay cô lại.

Tô Mộc Cầm không biết hắn định làm gì, thế nên liều mạng vùng vẫy.

Ai ngờ, cô vẫn bị một tay hắn bắt lấy, kẹp chặt như diều hâu bắt gà con. Thân thể trần trụi áp sát vào cơ thể nhẵn nhụi của cô.

Cô lại cảm nhận được hình như ngón tay Thẩm Tư Thanh đang di chuyển, rồi dừng lại sau gáy cô.

Ngay sau đó hắn dùng sức. Cô chỉ còn hơi để phát ra tiếng ư hừ the thé, như một linh hồn bật ra khỏi cổ họng. Cô để mặc cho hắn giữ chặt đầu mình, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt Thẩm Tư Thanh thậm chí còn thâm sâu hơn cả đêm tối.

Cô bị ép phải ngẩng lên, “Thẩm Tư Thanh, anh đừng quá đáng!”

“Quá đáng?”

Thẩm Tư Thanh cười tà ác, bên môi mang theo hơi thở nguy hiểm: ”Từ này nên giành cho cô mới đúng.” Sau đó bàn tay to dọc theo cổ trượt xuống phía dưới, đặt tại ngực của cô: ”Đúng thật là chỉ có dưới sự hỗ trợ của tôi, cô mới biết chính mình khát vọng đàn ông nhường nào! Xem ra Mạnh Hàn cũng chẳng thỏa mãn cô là bao.”

“Đừng nói nữa!” Đối với những lời lăng nhục của hắn, cô thực sự nghe không nổi nữa, vừa muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay lại bị cà vạt siết chặt.

Sau đó, cô liền cảm nhận được bàn tay rắn chắc của hắn giống như bắt được một món đồ chơi, từ từ vẽ theo những đường cong bộ ngực xinh đẹp của cô, cặp đen thích thú nhìn chằm chằm vào Tô Mộc Cầm đang nhắm chặt hai mắt, nói: ”Chỉ có dưới sự dạy dỗ của tôi, nó mới càng ngày càng xinh đẹp…”

“Vô sỉ…” Tô Mộc Cầm nghiến răng nói, cơ thể giống như đang ở trong chảo lửa, nóng đến kinh người.

“Đáng tiếc, cô nhất định sẽ bị người vô sỉ như tôi chiếm lấy..... Nhìn chúng nó xem, thật nhạy cảm......” Thẩm Tư Thanh cười càn rỡ, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nụ hoa xinh đẹp trên ngực cô từ từ nở rộ dựng đứng lên, khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm u ám.

Cô vốn dĩ đã xinh đẹp động lòng người, trải qua sự tưới tắm của Thẩm Tư Thanh, thân thể tự nhiên trở nên nhạy cảm, khiến người ta yêu thương.

Cho dù bản thân Tô Mộc Cầm không cảm thấy gì, nhưng đối với đàn ông mà nói, sức hấp dẫn càng thêm không thể chống cự, tràn ngập quyến rũ.

Tô Mộc Cầm ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, sương mờ trong mắt dần dần biến thành nước mắt, chậm rãi chảy xuống dọc theo khuôn mặt xinh đẹp.

Hắn chán ghét kéo đầu cô, ép cô đối diện với gương mặt của hắn, “Tôi thật sự ghét cái bộ dạng này của cô! Không phải cô từng rất yêu tôi hay sao? Tại sao đến cả việc tôi chạm vào cô cũng khiến cô chán ghét như vậy!”

Tô Mộc Cầm bi thương khép chặt mắt lại, sau đó mở mắt ra, trong con ngươi chỉ còn lại sự vô hồn, nghẹn giọng nói, “Tôi hối hận vì đã yêu anh, anh căn bản không phải là người. Anh là ác ma.”

Câu nói cuối cùng phun ra khỏi đôi tái nhợt, cũng là lúc Tô Mộc Cầm choáng váng ngất đi, tối hôm qua nhịn đói cô đã không có cái gì vào bụng, lại phải trải qua nhiều trận vận động kịch liệt cả đêm, cộng với tình huống sáng nay, cơ hồ khiến sức lực của cô bị rút cạn, đến hơi sức để thở cũng thật khó khăn.

Thẩm Tư Thanh sững sờ nhìn cơ thể mềm oặt trên giường, đáy mắt nổi lên lớp sương mù dày đặc, hắn không ngờ cô sẽ nói như thế, trong nhất thời, lồng ngực căng lên như là nước đê vỡ, nhấn chìm hắn ngay lập tức.

Sự đau lòng thật nhiều cùng sự áy náy thật sâu giống như là hai cơn sóng ngầm đang quấy nhiễu trong lồng ngực hắn, khiến cho hơi thở của hắn trở nên dồn dập, đau đớn, trong đầu như có gì đó đang nổ tung ra....

Thẩm Tư Thanh thừa nhận bản thân mình rất ích kỉ, thậm chí đối với cô rất độc tài, giống như giờ phút này, cho dù bây giờ cô có đau khổ, tuyệt vọng đến mức nào đi chăng nữa, hắn vẫn muốn giam giữ cô ở bên cạnh mình.

Nguyên nhân rất đơn giản..... hắn không thể mất cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.