Hóa ra, tình yêu cũng là một loại cố chấp, biết rằng cô ấy sẽ không cần mình, cho dù sự cố chấp điên cuồng của hắn khiến cả hai đều phải chịu đau khổ, thế nhưng hắn vẫn không thể nào tự ý cho chính mình buông tay.
Thẩm Tư Thanh bước ra khỏi hội trường, những bông tuyết trắng đậu trên vai áo, hắn một chút cũng không để tâm, ánh mắt cụp xuống, che dấu đáy mắt đang cuộn trào mãnh liệt. Tầm mắt đột nhiên bị một người chắn lấy, Thẩm Tư Thanh híp mắt nhìn.
Dương Quân bình tĩnh đứng trước mặt hắn, lên tiếng, “Đi uống một lúc không?”
Ở quán bar Lưu Niên, bên trong đều là bóng dáng những thanh niên trai gái đang nhảy nhót.....
Thẩm Tư Thanh ngồi tựa người trên một chiếc ghế lô, một chân nâng lên bắt chéo trên chân kia, cánh tay tùy ý để trên đầu gối, bàn tay hắn lắc lắc một ly rượu mạnh, bên trong có một viên đá nhỏ.
“Mấy năm qua, cậu như thế nào?” Dương Quân nhấp một ngụm rượu, bàn tay để trên bàn khẽ gõ mấy nhịp.
Bây giờ hai người cũng đã trưởng thành, dù sao cũng đã gần ba mươi tuổi, cũng không lỗ mãng như ba năm trước, vừa gặp nhau là đánh nhau. Mặc dù chuyện trước kia khiến hai người bọn họ khó lòng chấp nhận, thế nhưng bây giờ cũng đã qua được mấy năm, con người cũng nên biết cách chấp nhận.
Thẩm Tư Thanh uống một ngụm rượu, nhìn liếc qua chiếc ly thủy tinh bên cạnh, đôi mắt thâm thúy, “Rất tốt, còn cậu?”
“Cũng rất tốt, làm ăn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-con-yeu/2062081/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.