Ngôn Tiểu An nhắm mắt lại, lông mi khẽ run run, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười chế giễu.........giả dối!
Lục Vân Trạm, anh muốn bù đắp áy náy của anh phải không, Lục Vân Trạm, anh cũng biết áy náy à?
Lục Vân Trạm, tôi mãi mãi sẽ không đem con của tôi cho anh, cho Ngôn Chi Tinh!
Nỗi căm hận, trong khoảnh khắc khiến một người con gái trở thành cỗ máy hận thù.
Hiểu lầm, giữa hai người, càng ngày càng lớn, giống như quả cầu tuyết vậy, có lẽ cuối cùng cũng không thể hóa giải.
Ngôn Tiểu An nhắm mắt ngủ, Lục Vân Trạm chuyển một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường cô, giống miếng bông thấm, dấp chút nước ấm thấm lên đôi môi khô nhợt nhạt của cô.
Ánh mắt nhìn đôi môi nhợt nhạt đó, trong lòng xót xa, nhưng cũng không thể giấu đi được.
“ Vân Trạm.”
Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
Lục Vân Trạm quay đầu lại nhìn, Ngôn Chi Tinh đang đứng ngoài cửa.
Lục Vân Trạm lập tức cau mày lại, nhìn Ngôn Chi Tinh tiến lại gần: “ Chị vẫn khỏe chứ?”
Lục Vân Trạm khẽ đứng lên: “ Chị em ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn khiến cô ấy tỉnh.”
Nói xong, vòng qua người Ngôn Chi Tinh đi ra ngoài, để Ngôn Chi Tinh ngượng ngùng đứng ở đó.
“ Vân Trạm, chị bao giờ mới tỉnh lại được?” Cô ta nói, dè dặt hỏi Lục Vân Trạm: “ Còn cả đứa bé nữa, con trai hay là con gái?”
Lục Vân Trạm từ trong túi lấy ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chua-tung-yeu-anh/3163198/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.