Con ngươi khẽ nheo lại, tay của Lục Vân Trạm, run rẩy, trong tim có gì đó như đang vỡ vụn: “.........Cô, ý cô là gì?”
“ Ý là, Ngôn Tiểu An mắc bệnh ung thư, ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
Ung thư dạ dày? Giai đoạn cuối? Ngôn Tiểu An?....... An Lan đang nói gì thế? Tại sao hắn nghe không hiểu?
An Lan liếc mắt nhìn xung quanh, đã bị vệ sĩ bên cạnh Lục Vân Trạm tách ra khỏi đám đông, vừa nãy, khi Lục Vân Trạm ngăn cô lại, xung quanh đã bị người của Lục Vân Trạm vây lại rồi.
Cho nên, những lời vừa nãy, cô mới có thể nói thoải mái, tại vì, người ở đây đông, muốn nghe thấy lời cô nói, cũng chỉ có thể Lục Vân Trạm ở trước mặt.
An Lan cười nhìn người đàn ông đó sững sờ, đôi môi khẽ động: “ Lục Vân Trạm.......đau lòng không?” sắc mặt cô điềm nhiên: ‘ Lục Vân Trạm, anh đáng chết.” Đáng đời Lục Vân Trạm, nhưng Ngôn Tiểu An người phụ nữ đó, quá vô tội.
“ Ngôn Tiểu An không ăn chua không ăn cay, khẩu vị cô ấy nhạt, nhưng vì Ngôn Chi Tinh, cố chịu hơn 20 năm. Ba năm nay, Ngôn Tiểu An mỗi tối nấu cơm chờ anh về ăn, nhưng chỉ là chờ trong vô vọng, cơm nóng lại để nguội, nguội rồi lại làm nóng, cuối cùng, những thứ đó đều phải vào trong bụng cô ấy.
Cô ấy muốn đợi cùng ăn cơm với anh, nhưng mỗi lần đợi đến giữa đêm, chắc chắn anh không về chỗ cô ấy, mới bắt đầu ăn cơm tối.
Đó là cơm tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chua-tung-yeu-anh/3163178/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.