Mộ Dung Túc, Thẩm Viêth, và cả Ngụy Đồ Phong đều cười phá lên, không tin lời Lục Vân Trạm nói.
Không hối hận?
Không hối hận, bây giờ thì thế nào?
Lục Vân Trạm, nếu như thật sự không nỡ rời xa cô ấy, thì đi tìm đi”
“ Không nỡ rời xa ai? Ngôn Tiểu An ư? Mấy cậu đang nói đùa đấy à.” Lục Vân Trạm không chịu thừa nhận, cầm ly rượu uống một hơi: “ Hôm nay mình rất vui! Các cậu đừng làm mất hứng của mình. Nào, uống rượu!”
Ba người không nói gì nữa, chỉ có thể uống cùng Lục Vân Trạm.
Ngày hôm sau tỉnh lại
Đầu óc quay cuồng, Lục Vân Trạm mơ màng mở mắt: “ Ngôn Tiểu An, rót cho tôi cốc nước.......”
Đáp lại anh ta chỉ là bầu không khí lạnh ngắt, không có người phụ nữ đó nữa, đột nhiên trong khoảnh khắc, Ngôn Tiểu An lập tức tỉnh lại, người phụ nữ đó đi rồi, đi khoong một lời nào, biến mất như thế.
Điện thoại vang lên, tiếng chuông quen thuộc....là Ngôn Chi Tinh.
Lục Vân Trạm như được mở chốt quan trọng của cỗ máy, ngay tức khắc xúc động nhận điện thoại: “ Có phải Ngôn Tiểu An quay về rồi không?”
“........Vân Trạm, có tìm thấy chị không?”
Tim Lục Vân Trạm đang đập nhanh, từ từ trùng xuống.
“ Em tìm anh, có việc gì không?”
“ Vân Trạm, tối nay, là sinh nhật em........uhm, cũng là sinh nhật chị. Anh có thể đến không?”
Sinh nhật của Ngôn Tiểu An?
Trong mắt Lục Vân Trạm vụt qua cái gì đó.
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chua-tung-yeu-anh/3163171/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.