Vẫn không chịu bỏ cuộc, đáp lại chỉ là âm thanh tút tút khó chịu đó.
Lục Vân Trạm nắm chặt điện thoại, một lúc sau, sắc mặt dần dần bình tĩnh, yên lặng một cách đáng sợ trước trận mưa bão.
Lại gọi điện lần nữa...
Trong bệnh viện
Điện thoại của An Lan vang lên, cúi đầu nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, An Lan nhếch miệng nói: “ Là Lục Vân Trạm.”
Nói xong, ấn nút nghe: “ Alo, Lục Tổng à.”
“ Người ở đâu?” Đối phương chỉ hỏi ba chữ lạnh lùng.
An Lan nhìn sang Ngôn Tiểu An, không nói gì.
Lục Vân Trạm ở đầu dây bên kia nói: “ Giải quyết cô cũng có chút gai góc, nhưng việc mà Lục Vân Trạm tôi muốn làm, không có gì là không thể.”
Đã uy hiếp rồi!
An Lan chỉ có thể liếc nhìn phẩy phẩy tay với Ngôn Tiểu An, bịt điện thoại lại, nói với Ngôn Tiểu An: “ Cô cũng nhìn thấy rồi, Lục Vân Trạm cáu lên rồi, tôi từ nay về sau chết đói rồi.”
Ngôn Tiểu An cầm lấy điện thoại của An Lan, áp vào tai nghe: “ Đừng làm khó cô An. Tôi tự về được.”
“ Nửa tiếng.” Lục Vân Trạm bình thản đưa ra thời gian: “ Nửa tiếng tôi không nhìn thấy cô ở nhà, cô có thể bảo An Lan bắt đầu nghĩ kế hoạch cho tương lai rồi.”
An Lan thật muốn chửi lúc này.
“ Ngôn Tiểu An, gặp phải cô, sao tôi gặp phải chuyện phiền phức thế, bây giờ thì hay rồi, cô không về nhà, tên khốn Lục Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chua-tung-yeu-anh/3163133/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.