Lúc này, trong mắt cô ta là Ngôn Tiểu An sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn thẳng lưng nói: “ Khi người cả thế giới này chửi mắng tôi âm mưu đẩy em họ đi, tôi không hề phản bác, có lẽ, dù cho tôi phản bác, cũng sẽ không có ai tin lời tôi nói.
Lục Vân Trạm cực kỳ chán ghét tôi, tôi biết, anh ấy hận tôi, tôi cũng chưa bao giờ đi giải thích, tôi đang đợi Lục Vân Trạm nhận thức được con người chân chính của tôi, tôi luôn đợi anh ấy chủ động tin tưởng tôi.”
Ngôn Tiểu An cười cười, nụ cười đau khổ có chút buồn bực: “ Nhưng, có lẽ tôi không đợi được nữa.”
Dạ dày đau một cách kinh khủng, trán cô lấm tấm mồ hôi, dường như có thể nhìn thấy gân xanh nổi dưới da thịt mỏng manh.
Đáy mắt An Lan hoảng loạn, khó có thể dùng ngôn ngữ gì để miêu tả.
Cô ta cho rằng Ngôn Tiểu An, bỉ ổi vô liêm sỉ.
Ngôn Tiểu An trước mắt.....hơi ngốc ngếch, cùng với Ngôn Tiểu An mà cô ta quen biết đó, có chút không giống.
“ Cô An, câu trả lời của tôi, đã làm hài lòng trí tò mò của cô chưa?” Ngôn Tiểu An cắn rắn, cố nở nụ cười, hoặc là cô không có cách nào để xinh đẹp tao nhã như An Lan, hoặc là cô không có khí chất xuất chúng như An Lan......nhưng, ít nhất, cô còn có thể cười sáng lạn một chút.
“ Thế thì, tạm biệt.......”
An Lan bất ngờ nhìn Ngôn Tiểu An, người phụ nữ trước mặt, bóng dáng giống như kẻ điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chua-tung-yeu-anh/3163127/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.