Những ngày tiếp theo của kì nghỉ lễ, anh mấy lần muốn nhắn tin với cậu mà không dám. Cứ mở ra rồi lại đóng lại, liên tục cả chục lần. Anh chỉ muốn đặt vé trở lại trường, nhưng anh sợ cậu vẫn giận anh. Chỉ là anh đã vô tình nhấn thêm vào sự tức giận của cậu. Thử cái cảm giác mà thấy bên đó đang soạn tin nhưng cả ngày lại không nói câu nào xem.
Cậu không tức giận nhiều đến thế, cậu chỉ hờn anh tại sao lại bỏ về trong khi cậu sắp hết giận rồi. Bỏ về ít ra cũng nhắn tin xin lỗi chút chứ. Nhưng không, thái độ của anh cứ lập lờ như vậy, không nói lỗi của anh, cũng không quan tâm cậu một chút. Cậu thực sự tức giận.
Trong cái lúc mà cậu sắp điên lên thì bà nội lại gọi điện. Cú điện thoại này làm cậu quên béng anh luôn. Tính cậu là vậy, không kiên nhẫn mong chờ điều gì cả.
"Bà nói nhé, ngay bây giờ cháu đặt vé, dọn đồ về nhà càng nhanh càng tốt." Bà nội có vẻ kích động nói. Cậu không hiểu, hỏi lại bà.
"Việc học ở trường bà sẽ thay cháu sắp xếp, chỉ cần cháu làm bài kiểm tra cuối kì đầy đủ thôi." Bà nội không nói lý do.
"Không bà ơi, cháu học lý luận đại cương một kì lận, không thể bỏ qua." Cậu không biết chương trình đại học ra sao cả, cậu không thể cứ kiểm tra bừa bừa.
"Cháu muốn đi tour không?" Bà nội nói một câu không đầu không đuôi.
"Cháu muốn, ước mơ của cháu mà." Cậu lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-biet-nhau-som-hon/2641112/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.