Mộng Hàn không ăn miếng nào, tự nhiên là gói hết cho tôimang về. Không để anh ấy tiễn lên lầu, tôi một mình xách đồ chạy lên.
Trời đã rất muộn rồi, mà Hân Hân còn chưa về, một mình tôinhìn đồ ăn trên bàn im lặng ngẩn ngơ.
Không biết bao lâu, điện thoại của tôi reo lên.
“Đồng Đồng, về nhà rồi?” Là Chu Chính.
“Về rồi, Hân Hân và hai người đi cùng chứ?” Tôi vốn cũng địnhmột lát nữa sẽ gọi cho Hân Hân.
“Cô ấy và Thôi Duy đi cùng, tôi sau đó cũng đi!” Nghe khẩukhí của anh ấy dường như tâm trạng không tốt lắm.
“Đồng Đồng, có phải Mộng Hàn luôn quan trọng nhất trong lòngcô?”
“…”
“Nếu bây giờ có một cơ hội, để cô đi thành phố khác làm việc,cô có bằng lòng thử không?” Anh ấy chuyển chủ đề thật nhanh, tôi nhất thờikhông hiểu.
“Sau Tết năm nay công ty có ý mở rộng kinh doanh sang thànhphố T, vài ngày trước Tết, phải cử người đi đến đó điều tra thị trường, cô có bằnglòng đi không?”
Rời thành phố A?
Tôi ngẩn người.
Người bạn tri kỷ trong cuộc đời
Lúc Hân Hân về đã là hơn 9 giờ tối. Cô ấy chưa đi lại gần,tôi đã ngửi thấy toàn mùi rượu. “Uống rượu sao?” Cầm cái túi xách trong tay cô ấy,tôi đi vào bếp rót một ly nước cho cô ấy.
“Tôi vừa gặp Uông Tường trên đường.” Cô ấy nhíu mày, quần áocòn chưa thay, một dáng vẻ hồn vía lên mây.
“Hừ, anh ta nhìn có vẻ tiều tụy! Đứng bên đường nhìn chúngtôi, như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em/3045633/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.