“Lập tức nhập viện!” Bác sĩ là một cô khoảng ngoài 50 tuổi,rất nóng tính, cầm bút viết roạt roạt, sau đó ném đơn thuốc vừa viết cho MộngHàn, “Đi xuống tầng 1 làm thủ tục nộp viện phí, cô ấy cần truyền dịch.”
Mộng Hàn không nói gì với Uyển Uyển, mà đứng dậy, đi ra bênngoài, dường như cũng rất lo lắng.
Tôi nhìn thấy tình hình đó, không khỏi có chút tức giận, côUyển Uyển này dù cho có ốm thật nhưng cũng không thể bất lịch sự vậy chứ, phiềntôi không sao, Mộng Hàn chẳng liên quan gì đến cô ta, lại thay cô ta đi nộp việnphí, vậy mà ngay cả một từ cảm ơn cô ấy cũng không nói. Lẽ nào cô ta thấy mìnhlà mỹ nhân nên đàn ông khắp thiên hạ phục vụ cô ta là điều đương nhiên sao?
Thấy chồng mình bị uất ức nửa đêm phải chạy đi chạy lại vìcô gái không quen biết này, trong lòng tôi có chút khó chịu.
“Đồng Đồng, bụng còn đau không?” Trong tay Mộng Hàn cầm đơnthuốc, thấy tôi đứng ở cửa, đi ra kéo tay tôi hỏi.
“Không sao.” Tôi nhìn Uyển Uyển, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằmvào cánh tay Mộng Hàn đang kéo tôi. Trực giác của phụ nữ rất mẫn cảm, tôi cảmthấy cô ấy e là đang đố kỵ.
Cô ấy bị bạn trai bỏ rơi, còn tôi lại có một người đàn ôngxuất sắc như vậy ở bên cạnh, cô ấy đố kỵ cũng là điều đương nhiên.
“Mộng Hàn, anh đi nộp viện phí đi, em ở đây cùng cô ấy, dùsao trời cũng sắp sáng rồi, anh về nghỉ một lát đi, ban ngày chẳng phải còn cuộchọp quan trọng phải chủ trì sao?”
Mộng Hàn nhìn tôi, kéo tôi ôm thật chặt một cái, rồi nói:“Anh ở cùng em!”
Hừ, Lâm Uyển Uyển phiền phức kia thì tính sao đây?
“Hai người đi cả đi, tôi không cần ai ở lại.” Lâm Uyển Uyểnđứng dậy vẻ vô cùng “biết điều”, nhỏ nhẹ nói với chúng tôi. Bác sỹ nâng gọngkính nhìn cô ta: “Bệnh của cô rất nghiêm trọng, không ai chăm sóc, nhỡ xảy rachuyện gì, thì bệnh viện không chịu trách nhiệm đâu.”
Cứ như vậy tôi ở lại với cô ta đến tận trời sáng, còn MộngHàn thì cứ hút thuốc đợi tôi ở bên ngoài. Cô ấy nằm trên giường, khuôn mặt vẫncòn vết nước mắt, cổ tay nhỏ bé đặt ở mép giường. Y tá lúc thay thuốc, cô ấy mởmắt hỏi: “Bắc sỹ, đang truyền cái gì vậy?” Cô y tá rút kim ra, rồi lại cắm vàomột bình đường gluco khác.
Lâm Uyển Uyển rít lên thành tiếng. Ai cũng biết, hậu quả củaviệc truyền dịch là có khả năng sẽ béo lên.
“Lượng không nhiều, đợi khi thanh quản của cô hết sưng thì dừng.”Y tá nói xong, quay người bỏ đi.
Bác sỹ nói cô ấy ít nhất phải một tuần mới có thể xuất viện,tôi ở cùng cô ta một đêm cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi, hôm nay nếu cóthể qua giai đoạn nguy hiểm, thì ngày mai tôi nghĩ không cần đến nữa.
Thấy Mộng Hàn đi vào, Lâm Uyển Uyển đột nhiên nói với tôi:“Chị Đồng Đồng, cảm ơn chị!”
Tiền nhập viện 5.000 tệ là do Mộng Hàn trả cho cô ta, cô talại mở miệng cảm ơn tôi vào lúc này? “Đừng khách sáo, sau khi chúng tôi đi, côchú ý một chút.”
“Anh vừa nhờ một người chăm nom trong bệnh viện, nếu có chuyệngì, thì người đó sẽ lo.” Mộng Hàn lạnh mặt, đột nhiên đứng bên cạnh mở miệng,ngăn tôi để điện thoại lại cho cô ấy.
Uyển Uyển cười đau khổ một cái, rồi lại nhắm mắt vào, “Haingười đi đi, bây giờ tôi không có tiền, đợi lúc nào tôi nghĩ cách trả hai ngườisau. Chị Đồng Đồng, chị là người tốt, nhất định sẽ có phúc báo.” Cô ấy nhắm mắtnói ra câu này rõ ràng là rất ngạc nhiên, rõ ràng là quá ca ngợi, nhưng lại cóchút hung ác. Không đợi tôi phản ứng, Mộng Hàn đã kéo tay tôi lên, bước nhanhđi ra ngoài.
“Mộng Hàn, xin lỗi anh!” Tôi biết anh ấy tại sao lại giận,Uyển Uyển thật phiền phức.
“Đồng Đồng, sau này cách xa cô ta một chút. Chuyện của HânHân chẳng phải là em có thể lo nổi, chúng ta không dễ gì được ở bên nhau, đừngđể chuyện của người khác ảnh hưởng đến chúng ta được không?” Anh ấy kéo tôi rachỗ góc quặt rồi dừng lại, thả lỏng cổ tay tôi ra, hai tay đặt lên vai tôi,nhìn tôi hỏi.
“Hân Hân không phải ai khác, làm tổn hại cô ấy chính là làmtổn hại đến em, em tuyệt đối không thể tha thứ cho người làm tổn thương cô ấy,càng không thể mặc nhiên không quan tâm đến chuyện của cô ấy.”
Mộng Hàn thở dài, lại kéo tôi đi ra khỏi viện. Nhưng vừa điđược vài bước, điện thoại anh ấy đột nhiên reo lên. Nhìn lên màn hình, khuôn mặtanh ấy trong chốc lát biến sắc. Rất ít khi thấy vẻ bị bất ngờ như vậy của anh ấy,dường như rất bất an và buồn bực, “Em chờ anh, anh nghe điện cái!” Nói rồi anh ấyđi vào hành lang bệnh viện.
Ở đây rất sạch sẽ và yên tĩnh, bây giờ đã là hơn 7 giờ sáng,phòng khám vẫn chưa chính thức làm việc, nhưng chỗ treo số đã xếp một hàng dài.Giọng nói ầm ĩ, nghe đã thấy ngán.
Một cô gái chạy từ hướng cửa chính vội vã lao vào, nhìn Đôngnhìn Tây, kéo một cô y tá đang lấy nước lại hỏi thăm cái gì đó, đó chẳng phảilà Khang Nhiên sao? Mới sáng sớm, cô ấy tới bệnh viện thăm người bệnh à? Cô ấykhông thấy tôi, cô ấy đi theo hướng cô y tá chỉ, đứng lại cách chỗ thang máyvài mét.
Trên lầu chính là phòng nhập viện, cô ấy lẽ nào đến thăm bệnhnhân?
Tôi đang do dự, thì Mộng Hàn đã nghe xong điện thoại đi ra,kéo tay tôi, đi về phía trước, “Đồng Đồng, đêm nay, chúng ta ra ngoài ăn cơmnhé.”
Hôm nay anh ấy có chút bất thường, tôi thậm chí cảm thấytrong lòng bàn tay anh ấy toát cả mồ hôi.
“Có chuyện gì sao?” Tôi ý thức quay đầu lại, Khang Nhiên đãbiến mất rồi.
“Ừm, có chuyện!” Anh ấy nói rất chậm, khẩu khí lộ vẻ đấutranh.
Mi mắt tôi bỗng mơ hồ mấp máy, trong lòng cũng lo lắng khóhiểu.
Tôi muốn một tình yêu mãi mãi không lìa xa, dù cho là cãinhau, dù cho là tức giận, dù cho là chia tay, cũng sẽ lại về bên nhau. Tôi muốnmột tình yêu mãi mãi không lìa xa, dù cho chúng tôi rất bận rộn, dù cho chúngtôi rất mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy nhau thì sẽ cười ấm áp với nhau, chúng tôi sẽluôn đi tiếp. Tôi muốn một tình yêu mãi mãi không lìa xa, dạo chơi dưới ánh mặttrời chiều mỗi ngày, đầu bạc răng long, có họa cùng chia, sau đó vuốt nhẹ lênkhuôn mặt người ấy dịu dàng nói: Cảm giác đối với em luôn còn đó.
Mỗi một người đều từng có một giấc mộng như vậy, tôi và HânHân cũng không ngoại lệ.
Lúc buổi trưa ăn cơm, bị Chu Chính gọi lại. Anh ấy cầm khaycơm tìm chỗ ngồi, rồi chỉ vào chỗ đối diện, bảo tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xuống,nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy, trong lòng có chuyện muốn hỏi.
“Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, đợi một lát ăn xong,chúng ta ra ngoài nói.” Nói rồi, anh ấy vùi đầu vào ăn cơm.
“Vậy bây giờ anh gọi tôi ra làm gì?” Gọi điện chẳng phải đượcsao?
Trong miệng Chu Chính đầy cơm, ngẩn ra một lát rồi ngẩng đầu,nhìn tôi chằm chằm, quai hàm phình ra, khóe miệng còn dính cơm. Tôi cười khì mộttiếng, anh ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lại nhai cơm, vẻ rất sinh động,hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm như mọi ngày, “Có chuyện gấp muốn nói với cô,mãi không có cơ hội, hôm nay vốn dĩ buổi trưa tôi phải tiếp khách, song muốntìm cô, mới chạy tới nhà ăn này.”
“Sếp Chu, khả năng chịu đựng của tôi không tốt lắm, có thểtiết lộ trước một chút không, cho tôi chút chuẩn bị?” Ngày hôm nay vốn dĩ tronglòng tôi đã lo lắng, anh ấy lại nói những lời này hù dọa tôi.
Chu Chính nhìn tôi, lại tiếp tục gắp thức ăn vào miệng, dườngnhư vẻ không đếm xỉa gì, “Được, ví dụ tôi nói với cô, cô sắp vừa thất tình lạivừa thất nghiệp, thì cô sẽ thế nào?” Tôi đang cho thìa canh vào miệng, nghe thấylời dự báo ác ý đó của anh ấy, tự dưng nấc một cái, suýt phun ra.
“Tôi vừa thoát khỏi bần hàn, một mình sống đơn độc ba năm vừamới được thưởng thức sự ngọt ngào của tình yêu, sao lại rủa tôi như vậy?”
“Cô rất yêu Mộng Hàn sao?” Chu Chính nhìn tôi ăn hết dưa leotrong khay cơm, không tiếc gắp trong khay anh ấy cho tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, vẻ mặt nghiêm túc của anh ấyđang chờ câu trả lời của tôi.
“Vâng!” Tôi trả lời anh ấy dứt khoát, câu hỏi này không cầnnhiều thời gian suy nghĩ.
Cho tới hôm nay, tôi đã hiểu rõ trái tim mình, từng phút từnggiây hưởng thụ bên anh ấy, thậm chí có lúc một mình lo sợ, mơ thấy mình lại mộtmình, bên cạnh không còn chút dấu tích của anh ấy. Những ngày tháng một mình côđơn, tôi thực sự chịu quá đủ rồi, thời gian chứng minh, chỉ có ở bên cạnh anh ấy,tôi mới không thấy cô đơn.
Nhưng Chu Chính lại không chịu ngừng, “Hai người chia tay đãba năm, cô chẳng phải vẫn tốt sao? Trên thế giới này không có ai đó, chẳng phảitrái đất vẫn quay như vậy. Có một vài người chính là nghĩ không thông, cứ gâykhó khăn cho bản thân.” Rất nhanh cơm trong khay anh ấy đã ăn hết rồi.
Tôi nhíu mày hỏi: “Anh và Mộng Hàn không có chuyện gì chứ?”
“Phải, giữa chúng tôi xảy ra một số chuyện không vui, nhưngđối với tôi mà nói, vốn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, dù sao tôi và anhta nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè có chung quan điểm về giá trị trong làm ăn màthôi. Tôi chỉ là lo cho cô!”
“Rốt cục anh muốn nói gì?” Tôi đặt đũa xuống, không còn chútnào muốn ăn. Chu Chính dùng giấy ăn lau miệng, rồi đứng vụt dậy, “Đi cùngtôi!”. Nói rồi, anh ấy không quay đầu lại, đi ra ngoài khỏi nhà ăn.
Bên ngoài trời rất lạnh, đêm qua tuyết rơi nhỏ, bây giờ mặtđường tuy đã không nhìn ra, song trời vẫn u ám xám xịt, khiến người cảm thấy ngộtngạt khó thở.
“Đi đâu?” Đợi anh ấy thắt dây an toàn xong, tôi quay đầu hỏi.
“Một lát nữa thì sẽ biết thôi, còn lo tôi đem cô đi bánsao?”
Chu Chính mở đài, tiếng nhạc du dương từ đó phát ra, theo tiếngnhạc là lời vào đề rất xúc động của người dẫn chương trình:
Có người bạn nhìn thấy cả đời song lại lãng quên cả đời, cóngười bạn chỉ nhìn thấy một lần cũng đã ảnh hưởng đến cả đời bạn, có người nhiệttình vui vẻ vì bạn nhưng lại bị bạn lãnh đạm, có người khiến bạn có niềm vui ngắnngủi nhưng lại có được cảm xúc của bạn, có người tình nguyện bị bạn cự tuyệtbao năm, có người vô tình lại thành nỗi nhớ mãi mãi, đây chính là đời người. Đờingười ai lướt qua ai, ai có thể cùng chung chăn gối với ai, trong khoảng tốităm u ám sớm đã có an bài, không sớm một bước, không muộn một bước, mà vừa vặn,lại không biết duyên phận nông sâu sớm đã được mặc định.
Tôi thấy khóe miệng Chu Chính hơi nhếch lên một nụ cười.
“Đồng Đồng, thực ra sở dĩ cô cảm thấy mình yêu Mộng Hàn nhưvậy, là vì cô không thực sự mở rộng lòng đón nhận bất cứ người đàn ông nào khácngoại trừ anh ta. Đừng có quá khép kín lòng mình như vây, cô hãy thử đón nhận aiđó, có lẽ sẽ phát hiện ra, anh ấy chưa hẳn là người thích hợp nhất với cô.”
“Sếp Chu, Mộng Hàn có phải nợ tiền Vĩnh Chính chưa trảkhông? Những lời này của anh nghe có vẻ rõ ràng là đang ly gián.”
“Phải, tôi chính là muốn ly gián, đợi sau khi hai người chiatay, tôi chớp lúc anh ta sơ ý, sẽ thôn tính TPC, bỏ ra vài chục tỉ thu mua nó,hoặc là thừa lúc sơ hở túm lấy cô trong tay.” Đèn đỏ trước mặt chuyển sangxanh, anh ta vốn đang đợi, liền dậm ga, xe lao nhanh về phía trước.
Tôi nghe thấy những lời bộc phát tự anh ấy lẩm bẩm, “Tôiđúng là điên!”
Tôi bị lời nói của anh ấy khiến tổn thương. Ai ngờ xe cứ laođi, cuối cùng dừng ngay chỗ bệnh viện buổi sáng tôi vừa rời khỏi.
“Cô tự lên xem đi!” Chu Chính không nhìn tôi, ánh mắt nhìnvào cây liễu trước mặt, trên cành cây khô mùa đông đầy những bông tuyết tốiqua, cách cánh cửa xe cũng có thể khiến người ta cảm thấy sự giá lạnh của mùađông.
“Bệnh viện lớn như vậy, anh muốn tôi đi đâu?”
“Ở đây có một bệnh nhân tên là Lâm Uyển Uyển, cô chắc biếtchứ?” Anh ấy vẫn không nhìn tôi, dường như có chút né tránh ánh nhìn của tôi. Lờianh ấy nói khiến tôi như bị rơi vào đám sương dày vậy, “Anh quen cô ta?”
“Không quen!” Khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ chán ghét, “Cô tựlên thì sẽ biết. Tôi chờ cô ở dưới.” Chu Chính đột nhiên dịu dàng khiến tronglòng tôi rối bời, nhưng lại muốn biết rốt cục anh ấy như vậy là vì cái gì.
Vừa đi tới cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng khóc nho nhỏbên trong, không cần đoán cũng biết nhất định là Uyển Uyển khóc.
“Uyển Uyển, đừng khóc nữa, bác sỹ nói cần tĩnh dưỡng, nónggiận như vậy lúc nào mới khỏi bệnh chứ?”
Tôi nấp mình, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, Uyển Uyển nằm trêngiường bệnh, bên cạnh cô ấy có một người đang ngồi, chính là Khang Nhiên sángnay vội vàng trong đám đông.
Khang Nhiên và Uyển Uyển quen nhau? Cô ấy chẳng phải nói cô ấykhông có quen ai ở thành phố A này sao, cho nên mới dựa vào Uông Tường, mới coiUông Tường như hy vọng cứu mạng.
Cô ấy lừa tôi, còn nói không dụ dỗ sao? Sự tức giận của tôibỗng chốc lại như thiêu đốt lên, đẩy cửa lao vào.
“Chị Đồng Đồng!” Lúc nhìn thấy tôi, trong ánh mắt Uyển Uyểncó chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, dường như đoán trước tôisẽ đến vậy.
“Đồng Đồng.” Cử chỉ của Khang Nhiên vẫn luôn nhã nhặn như vậy,đứng dậy đẩy ghế cho tôi, dường như cô ấy xuất hiện ở đây là lẽ bất di bất dịchvậy.
“Cô chẳng phải nói cô không có bạn bè gì ở thành phố A sao?Nói để Uông Tường chăm sóc cô là việc không có cách nào khác sao, vậy bây giờcô giải thích ra sao? Thiệt cho tôi hôm qua còn đồng tình với cô như vậy, muốngọi điện cho bạn trai của cô, cô sao lại nói dối mà một chút cũng không thấy đỏmặt vậy?”
Uyển Uyển cúi đầu, không nói gì. Lại là Khang Nhiên đứng dậy,vịn vai tôi nói: “Cũng là hôm nay tôi đến viện thăm bệnh nhân, vô tình thấy UyểnUyển ở đây. Chúng tôi trước đây là đồng nghiệp, không ngờ cách vài năm, lại gặpnhau ở thành phố A.”
Thì ra Khang Nhiên và Uyển Uyển là đồng nghiệp. Khang Nhiênchẳng phải từng là đồng nghiệp với Mộng Hàn sao?
Tôi hơi choáng váng, tự cười một mình, con người bây giờ cóai không đổi nhiểu công việc chứ, Khang Nhiên đương nhiên không ngoại lệ.
“Đồng Đồng cũng là đến thăm Uyển Uyển sao?” Khang Nhiên nhếchmép rất xinh, cười hỏi tôi.
“Đúng vậy, nhưng tôi phải đi đây.” Quá nhiều sự trùng hợp đãkhiến tôi đủ lý do hoài nghi cô gái giả như yếu đuối này có mưu tính.
Vừa quay người, đã thấy Uông Tường đang xách cặp lồng đứng cửa,anh ta mặc bộ áo nhung dày dặn, hiển nhiên là vừa đi từ bên ngoài vào. Lúc thấytôi, anh ta ngẩn người một lát.
Dáng vẻ phong trần mệt mỏi như vậy của anh ấy, nhìn thấy khiếntôi thấy buồn, Hân Hân về nhà được mấy ngày, anh ấy cũng không đi đón cô ấy,bây giờ lại xuất hiện ở đây?
“Hân Hân nói sáng nay cô ấy về, anh gặp cô ấy chưa?” Tôi vẻkhông để ý nhìn anh ta.
“Ừ, gặp rồi.” Uông Tường đuối lý cúi đầu.
“Anh để Hân Hân ở nhà, chạy tới chăm sóc Uyển Uyển sao?” Tôicướp cặp lồng trong tay anh ta mở ra xem, bên trong là cháo trắng và ít đồ ăn,đúng là chu đáo và cẩn thận.
“Hôm qua tôi nghĩ cả đêm, tình cảm giữa tôi và Hân Hân đúnglà có vấn đề, như vậy cứ miễn cưỡng kết hôn, có lẽ thực sự không công bằng vớicô ấy.”
Gần như tôi đứng không vững. Đã định hôn lễ, phát thiếp mời,nếu hủy hôn lễ, thì Hân Hân nhất định sẽ trở thành trò cười. Tuy trong lòngluôn muốn khuyên cô ấy bỏ Uông Tường, kết quả như vậy lại từ miệng người đànông này nói ra, tôi mới ý thức được rằng như vậy tàn khốc biết bao với Hân Hân.
“Anh quyết định vứt bỏ Hân Hân cùng sống với Uyển Uyển sao?”Tôi cười nhạt hỏi.
“Không phải vứt bỏ, chỉ là Hân Hân bằng lòng, tôi bằng lòngmãi mãi quan tâm cô ấy như người thân.”
“Cô ấy yêu anh mười mấy năm, cuối cùng thành người thân củaanh, anh muốn bố thí tình thân cho cô ấy, sau đó đem tình yêu cho cô gái mớiquen vài ngày ngắn ngủi sao, anh cho rằng Hân Hân sẽ cần người thân như anhsao? Anh thật không xứng! Thôi cái vẻ đồng tình của anh lại đi, những ngàytháng tương lai, con người đó vẫn sống vui vẻ không cần anh.”
Tôi rất hận, hôm qua đáng ra nên kệ cô ta tự sinh tự diệt,như vậy thì không thể thấy cảnh tượng này, càng không thể nghe thấy những lờinói tuyệt tình như vậy từ Uông Tường.
“A…” Tôi quay đầu nhìn, Hân Hân đang đứng ngay sau lưngchúng tôi, khóc thất thanh. Cô ấy đứng không vững, quỳ xuống đất, toàn thân vẫnkhông ngừng run rẩy.
Tôi lao tới đỡ cô ấy, nước mắt cũng không ngừng rơi. Không cầnđoán cũng biết, nhất định Hân Hân về nhìn thấy Uông Tường vội vã bỏ đi, liềntheo sau anh ta đến bệnh viện. Những lời Uông Tường vừa nói, cô ấy cũng đềunghe rõ từng từ rồi.
“Hân Hân đừng khóc, chúng ta đi thôi, đau lòng vì người đànông này không đáng!”
Hân Hân ngẩng đầu, dùng tay chỉ vào Uông Tường nói: “Uông Tường,anh thật độc ác, cả đời tôi cũng không tha thứ cho anh! Còn cô!” Nói rồi cô ấychỉ vào Uyển Uyển trên giường bệnh, “Để tôi xem hai người có thể có kết cục đẹpthế nào?”
Uyển Uyển đột nhiên cười lên, nụ cười còn lẫn nước mắt, nhìnthấy mà giật mình, “Cô Thẩm, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Tại sao cô phải cướp Uông Tường của tôi? Tại sao?” Hân Hânbị nụ cười của cô ta kích động, lao tới định giằng co với cô ta, nhưng đã bịUông Tường chặn lại. Lúc bàn tay Uông Tường vì người đàn bà khác mà chạm vào côấy, Hân Hân hoàn toàn phát điên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]