Vì sao thời niên thiếu, tình yêu lại đơn giản như vậy?
Trong máy tính cứ bật đi bật lại những bản nhạc cổ điển màtôi yêu thích, tôi vừa ăn mì vừa gọi điện cho Thẩm Hân Hân. Cô ấy nghe tôi bảosẽ thôi việc thì vô cùng bực tức: “Tiêu Đồng Đồng, cậu có phải nhàn rỗi quá nênkhó chịu không?”
Tôi cũng chẳng nói cho cô ấy nghe chuyện xảy ra giữa tôi vàSở Mộng Hàn, cho nên cô ấy không hiểu là chuyện bình thường. Cuối cùng khi cúpđiện thoại cô ấy còn nói một câu: “Ba năm trước Sở Mộng Hàn đã khiến cậu khôngcòn gì cả, bây giờ sau ba năm, cậu không nên vì anh ta mà lại trở thành mất hếttất cả.”
Tôi đã bị kích động.
Buông đôi đũa trong tay, tôi chạy vào trong phòng ngủ, lôi từtrong tủ quần áo ra một cái vali. Mở ra, trong đó đều là quần áo của Sở Mộng Hàntrước đây, những bộ sách mà anh ta hay đọc, và còn có cả bức ảnh chung của anhta và mẹ, nhưng lại chẳng có bức ảnh nào của tôi và anh ta.
Trong ba năm, mỗi khi tôi nhớ đến anh ta, tôi đều lật dở lạinhững bức ảnh chung của hai đứa. Nhưng sau này, tôi đã để chúng riêng ở một cáihộp khác, cũng không còn mở ra xem nữa. Vì tôi không dám tin, chúng tôi thực sựđã từng yêu nhau giống như trong bức ảnh đã chụp.
Gia đình Sở Mộng Hàn là gia đình đơn thân, từ nhỏ anh ta vàmẹ đã sống dựa vào nhau, từ trước đến nay tôi chưa từng nghe anh ta nói đến bốmình, chỉ biết bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em/3045560/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.