Tôi cầm điện thoại, ấn phím mở máy, sau vài giây, tín hiệuđã hồi phục. Tôi run rẩy bấm số điện thoại đã xa lạ với mình ba năm nay, khôngngờ lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Tưởng sư phụ!”
“Đồng Đồng! Tối qua cô đi đâu vậy? Bọn họ nói với tôi, cô nhờbọn họ nói với tôi, cô và bạn đi trước rồi. Tối qua tôi gọi cho cô mãi mà điệnthoại tắt máy, hôm nay đi làm cũng không thấy cô, rốt cuộc bây giờ cô đang ởđâu vậy?”
Tuy chỉ là nói trong điện thoại, tôi cũng cẩn nhận được sựlo lắng và bực bội trong khẩu khí của một Tưởng sư phụ nho nhã ôn tồn này.
“Ừm, Tưởng sư phụ, tôi không sao, tối qua tôi và bạn tôi nóichuyện khuya quá, tôi sẽ đến công ty ngay bây giờ”. Tôi vừa nói, một tay vừađang vẫy một chiếc taxi.
Chuyện ngày nào kết thúc ngày đó, rõ ràng đối với tôi mà nóichẳng có gì tốt đẹp cả, tôi quyết định về ngay công ty, tìm những người có liênquan để “nói chuyện cho ra nhẽ”. Nếu thực sự không thể làm tiếp được nữa, tôicòn có thời gian để đi tìm việc mới. Có lẽ mọi việc đều có thể thương lượng được,nhưng khoản nợ hàng tháng của ngân hàng thì tuyệt nhiên không thể thương lượngđược, muộn một ngày, trong bảng ghi nhớ tín dụng sẽ vẽ một điểm đen, vài thángkhông trả, thì người ta sẽ đến thu nhà.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thật khó. Nếuđể mẹ tôi chuyển từ căn nhà mới đó về chỗ ở bình thường xưa kia, đoán chừngkhông bằng giết bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em/3045552/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.