Bạch Văn Nguyên khẳng định Cao Xu là một người phụ nữ không chịu bị khống chế, cũng cảnh cáo anh không thể kéo cô ấy và nhà họ Cao xuống làm đệm lưng, trông có vẻ ôn hòa nhưng thật ra khá sâu cay, anh lại càng thêm tán thưởng cô ấy. Nhưng mà, chuyện này, anh vốn không định làm dính dáng đến những người khác. Vì thế, anh chủ động gọi điện thoại cho mẹ mình. Tận đến khi tiếng chuông chờ kết thúc mà bà Bạch vẫn không nghe điện thoại, Bạch Văn Nguyên biết, bà thực sự tức giận. Anh cười lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa phòng bệnh, ông em họ ngốc nghếch của anh đang ngẩn người nhìn về phía cuối hành lang, bóng dáng Cao Xu thấp thoáng biến mất trong thang máy. “Nhìn gì mà say mê thế?” Bạch Văn Nguyên duỗi tay quơ quơ trước mắt anh ấy. Bạch Văn Uyên lấy lại tinh thần, vội nói: “Không, chẳng qua em mệt mỏi thôi.” “Mới rồi Cao Xu bảo với anh rằng cô ấy không muốn em tới chỗ cô ấy nữa. Em thấy thế nào?” Bạch Văn Nguyên ra hiệu cho Bạch Văn Uyên đi vào phòng bệnh, đẩy đĩa táo Cao Xu không ăn cho anh ấy. Bạch Văn Uyên xiên một miếng táo lên nhét vào trong miệng: “Không tới thì không tới nữa chứ sao.” “Dù không đi thì vẫn phải để mắt đấy. Còn chưa bắt được Ngô Kiến Quốc thì chúng ta không thể buông lỏng được ——” Bạch Văn Nguyên nhìn Bạch Văn Uyên vô tư ăn uống, lắc đầu thở dài: “Em về nghỉ ngơi đi, em cũng đã mệt mỏi một ngày rồi.” “Anh, anh không có gì muốn nói với em ư?” “Mẹ anh biết chuyện anh muốn giải trừ hôn ước với Cao Xu rồi. Chắc chắn bà ấy đang rất tức giận nên vừa rồi không nghe điện thoại.” Bạch Văn Nguyên suy nghĩ: “Nếu bà ấy có hỏi em thì em cứ bảo là không biết nhé.” “Anh yên tâm.” Bạch Văn Uyên gật đầu: “Nhưng mà, anh thật sự muốn đến với Thường Tường Tư hả? Em nghĩ cô ấy bây giờ không mấy nhiệt tình với anh đâu ——” “Tại sao em nghĩ vậy?” “Trước đây, cái lần mà anh dẫn cô ấy cùng tới chơi bài ý, anh đi ngủ, cô ấy dạo bộ trong vườn hoa, em đã bảo rằng có lẽ gia đình sẽ không chấp nhận chuyện của hai người đâu.” Bạch Văn Uyên ăn hết miếng này đến miếng kia: “Lúc đó cô ấy không hề bất ngờ trước chuyện này, còn nói với em đây là một chiến dịch, hai bên đều đã triển khai thế trận, cô ấy sẽ không nhận thua trước khi khai chiến. Anh xem, cô ấy thực sự suy tính kỹ càng chuyện giữa hai người mà không hề tính đến việc chia tay, nếu không phải sau đó ——” “Ừ!” Bạch Văn Nguyên nghe xong, trong lòng thoát đau xót, tay vô thức sờ soạng tìm thuốc lá, ngậm lấy một điếu vào trong miệng, định nói gì đó lại không biết nên nói gì. “Khi đó cô ấy nhiệt tình biết bao! Anh trông cô ấy bây giờ đi, đối xử lạnh lùng với anh nhường nào.” Bạch Văn Uyên kể: “Ngay cả khi em nhắc tới chuyện của Cao Xu, cô ấy cũng không hề tò mò, anh nghĩ lại Trương Vãn năm xưa đi? Tương phản một cách rõ nét luôn ——” Bạch Văn Nguyên rít sâu một ngụm thuốc, chậm rãi nhả khói: “Vậy em nói xem cô ấy nghĩ gì?” “Còn có thể nghĩ gì nữa? Cô ấy không hề coi chuyện đó liên quan đến mình mà chỉ đứng ngoài nhìn anh mù quáng tự giày vò bản thân.” Bạch Văn Uyên nghiêm túc nói: “Anh thử ngẫm xem, anh thì liều mạng dứt ra khỏi nhà họ Cao, đến lúc đó cô ấy nhẹ nhàng thốt ra một câu chuyện này liên quan gì đến tôi thì anh phải làm sao bây giờ?” Những lời này của Bạch Văn Uyên khiến trái tim Bạch Văn Nguyên đau đớn, anh im lặng hút hết điếu thuốc, dí mạnh đầu thuốc vào gạt tàn: “Vậy thì cũng là anh đáng đời, không trách được người khác.” “Anh, sao anh không nghĩ tới việc kéo cô ấy vào?” Bạch Văn Uyên tò mò: “Cô ấy chẳng thế biết được rốt cuộc anh đã vì cô ấy mà làm những gì?” “Không được.” Bạch Văn Nguyện lại rút một điếu thuốc ra, bậc lửa: “Giữa thất vọng về bản thân và thất vọng về người khác thì anh hy vọng cô ấy chỉ phải trải qua cái sau. Ít nhất, điều đó sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cô ấy. Hơn nữa, trạng thái của cô ấy bây giờ đang bất ổn, nên để cô ấy bình tĩnh lại một chút, đến khi nào chuyện của Thái Bỉnh Khôn không còn tác động tới cô ấy nữa ——” ***** Thường Tương Tư cùng bố mẹ nấu cơm tối, các món ăn yêu thích của mọi người không hề thay đổi, dần dà cô cũng lấy lại được cảm giác thoải mái như trước. Sau bữa tối, cả nhà cùng đi tản bộ, bố mẹ dẫn cô đến xem nhà mới. Về cơ bản thì môi trường xung không có gì nhiều, được cái lại cách trường học và bệnh viện tương đối gần. Thường Tương Tư khá tò mò vì sao bố mẹ không ở nhà mới mà trái lại đi thuê nhà cũ, bà Thường đáp rằng ở đó tiện làm ăn buôn bán hơn, vả lại nhà mới còn chưa trang hoàng lại, bố cô muốn đợi cô trở về rồi trang trí theo sở thích của cô. Thường Tương Tư lập tức nhờ bố mẹ cầm số tiền còn lại đi thuê một đội ngũ thi công cải thiện lại môi trường xung quanh. Đương nhiên cô đã dùng cái cớ phải ở lại Bắc Bộ nửa năm nên không thể ở ký túc xá của bệnh viện mãi được. Bà Thường nghe vậy thì đồng ý ngay, bà quay sang dặn ông Thường hôm sau phải tìm người khởi công luôn. Sau khi tản bộ về, Thường Tương Tư lại hỏi về việc mồ mả nhà họ Thường, cô muốn chọn một ngày lành để hạ táng tro cốt của cô, nhưng bản thân lại không rõ tục lệ ở nông thôn. Nhắc tới Thường Xảo Linh, bà Thường lại giơ tay gạt lệ, còn ông Thường thì ngồi lặng thinh một lúc mới bảo sẽ đi tìm thầy cúng xem ngày hương khói. Xong xuôi, Thường Tương Tư quay về bệnh viện tìm viện trưởng, báo cáo lại sự việc của Thái Bỉnh Khôn. Bắt đầu công việc chưa được mấy ngày thì bố mẹ cô báo tin đã thu xếp xong chuyện nhập táng. Thường Tương Tư thay sang một bộ quần áo màu đen, xách túi rời khỏi bệnh viện. Từ nhỏ cô đã đi học xa nhà nên không hiểu phong tục mai táng ở nông thôn, đến khi hỏi bố mẹ xem cô cần chuẩn bị những gì thì chỉ nhận lại câu trả lời là không phải bận tâm. Song cô trăn trở rất lâu, cảm thấy như vậy không coi là tận tâm bèn tới ngân hàng rút ít tiền, lúc kiểm tra số dư chợt thấy tự dưng có rất nhiều tiền. Cô hoang mang, vội vàng kiểm tra lại lịch sử giao dịch, số tiền kia do một người gửi đến với nội dung là tiền bồi thường. Thường Tương Tư ngẩn người một lúc, rút điện thoại ra gọi cho số điện thoại trên phần ghi chú, người ở đầu dây bên kia đáp: “Cô Thường à, tôi là luật sư mà ngài Thái đã thuê cho cô. Mọi việc về vụ tai nạn kia đã xong xuôi, tiền bồi thường đã được gửi tới tài khoản ngân hàng của cô. Xe của cô đã được sửa, hiện đang để ở tầng hầm chung cư của cô tại Bình Thành, chìa khóa xe đặt trên hòm thư bên cửa.” “Chi phí ——” “Chi phí đã được ngài Thái Bỉnh Khôn Phí chi trả trước. Bên tôi có lưu trữ tài liệu liên quan đến toàn bộ quá trình, nếu cô cần thì hãy nhắn địa chỉ, tôi sẽ gửi bản sao sang cho cô.” Giọng luật sư lạnh như băng, mọi thủ tục đều xử sự theo việc công: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép cúp điện thoại.” Thường Tương Tư nói: “Thái Bỉnh Khôn, cậu ta đã qua đời ——” Luật sư im lặng một lúc mới đáp: “Luật sư có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình, chỉ cần người ủy thác trả tiền xử lý sự việc thì chúng tôi đều sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Còn việc anh ấy có chết hay không thì không liên quan gì cả.” Thường Tương Tư đứng ngoài ngân hàng một lúc lâu, hai chân tê rần, cô không biết bản thân nên đi đâu về đầu, mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên lần nữa, cô nhấc máy. “Tương Tư, em không ở bệnh viện à?” Giọng của Bạch Văn Nguyên truyền tới: “Anh đang ở cổng sau của bệnh viện huyện Bắc Bộ đây, ông bảo vệ bảo em ra ngoài rồi, em có thể nói cho anh biết em đang ở đâu không?” “Anh cứ ở đấy nhé, em tới tìm anh.” Thường Tương Tư cúp máy rồi tiến về phía bệnh viện. Khi đi vào ngõ nhỏ chợt trông thấy Bạch Văn Nguyên đang tựa vào cổng sau, một chân chống đất, chân bị thương hơi nhấc lên để giảm sức ép trọng lượng cơ thể. Nhìn thấy Thường Tương Tư, anh mỉm cười, đứng thẳng người, chậm rãi lại gần cô. Thường Tương Tư dừng lại nơi cách anh khoảng hai mét: “Anh được xuất viện rồi hả?” Bạch Văn Nguyên vỗ vỗ chân mình: “Về cơ bản thì anh có thể tự đi được, không sao nữa rồi.” Anh nhìn cô mặc cả cây đen, sắc mặt lại trắng bệch, nét mặt suy sụp, hỏi: “Em sao thế?” Thường Tương Tư đáp: “Không sao. Anh tới Bắc Bộ làm gì?” “Tìm em đó!” Bạch Văn Nguyên nói: “Anh liên lạc với Tưởng Xương Tuấn, anh ấy bảo hôm nay làm nghi lễ cho cô em nên anh cũng tới đây thắp nén hương.” “Cảm ơn anh.” “Anh bảo rồi, anh sẽ ở bên em mà.” Thường Tương Tư nghiêng đầu, không muốn nghe những lời ngọt ngào của anh, duỗi tay vẫy một chiếc xe taxi, mở cửa xe mời Bạch Văn Nguyên ngồi vào. Hai người ngồi trên ghế sau, Bạch Văn Nguyên vươn tay nắm lấy tay của Thường Tương Tư, cảm nhận được đầu ngón tay cô rất lạnh lẽo bèn nhét vào trong lòng ngực mình: “Tại sao tay em lại lạnh thế!” Thường Tương Tư tránh vài lần không được đành chấp nhận. “Em giận anh à? Mấy ngày nay không nhận điện thoại cũng chẳng trả lời tin nhắn?” Bạch Văn Nguyên cười tủm tỉm: “Chú Chung đã trao đổi với em về việc điều về, em từ chối lại không nếu rõ lí do.” “Nơi đây rất tốt.” Tay Thường Tương Tư chậm rãi ấm lến: “Em muốn ở đây một thời gian, đồng thời bình tĩnh lại.” “Em tìm được chỗ hạ táng cho cô chưa?” Thường Tương Tư lắc đầu: “Gia đình em có phần mộ của dòng họ, hạ táng cô ở bên đó thôi. Có một số người ở chi khác cho rằng cô đã lấy chồng bên ngoài thì không thể nhập táng với dòng họ, cuối cùng bị bố mẹ em nói lại, nay còn chọn nơi có hướng khá đẹp.” “Thế thì tốt!” Bạch Văn Nguyên xoa bóp ngón tay Thường Tương Tư: “Nếu anh tham gia nghi lễ có phải đưa thứ gì không?” “Có một cái phong bì trắng thì tốt.” “Bao nhiêu tiền thì phù hợp?” “Số lẻ, tùy tâm.” Thường Tương Tư suy nghĩ: “Không cần quá nhiều, khó trả nợ nhân nợ nghĩa.” “Anh nghe em.” “Công việc lần này xem như xong.” Bạch Văn Nguyên nói với Thường Tương Tư: “Ngô Kiến Thiết đã thụ án, tung tích của anh Hắc đã được xác nhận, những kẻ liên quan cũng bị quy án. Do đó, anh tranh thủ nghỉ hai ngày tới bên em ——” “Em không cần.” Thường Tương Tư đáp: “Hai ngày nay em còn phải bận việc trong nhà, em không có thời gian dành cho anh đâu.” “Khéo thế còn gì, anh cũng có thể trải nghiệm cuộc sống của em.” Bạch Văn Nguyên kéo tay Thường Tương Tư lên, hôn khẽ: “Lâu lắm không gặp, anh nhớ em gần chết.” Đầu lưỡi mềm mại của anh liếm lên mu bàn tay cô, cô rùng mình nổi da gà, dùng sức rút tay về. “Em làm sao vậy?” Bạch Văn Nguyên nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, giơ tay ra sờ, trán cô lạnh ngắt: “Đổ bệnh hả?” “Không phải.” Thường Tương Tư lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Chẳng qua em, quá đau lòng ——” Bạch Văn Nguyên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khẽ an ủi. Xe taxi nhanh chóng tới đường Đại Cát, sau đó đến đường nhỏ nên xe không vào được nữa. Trả tiền, hai người xuống xe, một vùng nước chảy ngang qua cánh đồng, màu xanh tươi cùng với sắc hoa rực rỡ tràn ngập trước mắt, trong không khí tỏa hương thơm ngào ngạt. “Tương Tư, đi bộ từ đây vào trong đó hả?” Bạch Văn Nguyên chỉ vào con đường quanh co bên ruộng nước: “Trông sắc xuân thật là đẹp ——” Thường Tương Tư trông theo hướng Bạch Văn Nguyên chỉ. Mấy ngày trước, Thái Bỉnh Khôn còn đứng bên rồi bị nước làm ướt quần áo, anh ta luống cuống nhặt chứng minh thư rơi trên cát lên, vì sợ bị cô phát hiện mà lo lắng. Gió xuân ấm áp, cô đứng bên đường không nhúc nhích, Bạch Văn Nguyên lao lên trước vẫy tay với cô: “Tương Tư, nhanh lên, anh không tìm được đường.” Thường Tương Tư bật khóc, hai tay nâng lên che mặt, nước mắt theo kẽ ngón tay rơi xuống từng giọt. Bạch Văn Nguyên vội vàng chạy về, ôm chặt lấy cô, cũng không nói lời nào mà chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô vuốt ve. Anh biết, nếu Thường Thương Tư đau lòng vì cô mình thì nên khóc vào lúc tổ chức nghi lễ hạ táng, ở đây, cô rơi nước mắt vì một người khác. “Bạch Văn Nguyên, em rất buồn ——” Thường Tương Tư ép bản thân phải bình tĩnh trở lại nhưng cuối cùng vẫn mất kiểm soát: “Em cũng không biết bản thân bị sao nữa.” “Em nên vậy, đừng nhịn, đau lòng thì cứ khóc ra, anh không cười em đâu.” Bạch Văn Nguyên biết, trước đây Thường Tương Tư chỉ khóc vì anh, mà nay cô lại khóc vì một người đàn ông khác. Nỗi ghen tị gặm cắn trái tim anh, nhưng anh không thể tỏ bất cứ thái độ nào, bởi nếu làm vậy chỉ tỏ đẩy cô ra xa anh hơn mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]