Chương trước
Chương sau

Thường Tương Tư không muốn quấy rầy Bạch Văn Nguyên, cô đặt túi trái cây xuống rồi ôm hũ tro cốt của cô mình đi ra ngoài, cô cũng định tới khách sạn nhỏ đối diện đặt một phòng. Bạch Văn Nguyên nghe thấy tiếng vang thì không cho cô đi, nhảy xuống giường ngăn cô lại, ôm vào trong lòng ngực.
Bạch Văn Nguyên gác cằm lên đỉnh đầu Thường Tương Tư, cổ họng rung rung phát ra tiếng: “Hiện tại Văn Uyên đang giúp tôi làm một chuyện, tôi tạm thời điều nó đi mà không báo với em, coi như tôi sai, được không? Em cũng đừng gấp, sau khi nó về Bình Thành sẽ tìm gặp em trước tiên.”
Thường Tương Tư không biết Cao Xu ở đầu dây bên kia đã nói gì mà chỉ nghe thấy Bạch Văn Nguyên khẳng định: “Tôi đã nói rồi, chuyện này khi nào tôi về sẽ gặp người lớn để giải quyết, không liên quan gì đến em cả. Tôi xác định cũng khẳng định rằng sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với em, em đừng lo lắng. Rồi rồi rồi, tôi biết em không lo lắng, nhưng đây coi như là thành ý của tôi ——”
Cao Xu ở đầu đầu bên kia dường như cao giọng nói, Bạch Văn Nguyên duỗi tay vuốt tóc Thường Tương Tư, ôm cô tới mép giường, ngồi xuống giường để giảm áp lực lên chân song vẫn giữ tư thế kẹp cơ thể Thường Tương Tư giữa hai chân.
“Em có thể đánh tiếng trước với phụ huynh, còn lại phong ba bão táp mình tôi hứng, được không?” Bạch Văn Nguyên nói: “Tôi biết em vẫn rất quan tâm Văn Uyên, tính tình nó dấm dớ thế thôi chứ thật ra ấn tượng về em rất tốt ——”
Thường Tương Tư cảm thấy Bạch Văn Nguyên thật là vô sỉ, cô dùng sức tách hai chân anh ra rồi ngồi xuống ghế chờ đợi.
Sau khi đôi bên trao đổi xem nên đối phó với sự dò hỏi của phụ huynh thế nào xong, Bạch Văn Nguyên sảng khoái cúp máy, cười với Thường Tương Tư: “Cách mạng thành công một nửa, chiến hữu đã kết thành. Tương Tư, chúng ta bây giờ ——”
“Chuyện giữa Bạch Văn Uyên và Cao Xu là thế nào? Vì sao anh cứ nhất quyết phải tác hợp hai người họ với nhau?” Thường Tương Tư khó hiểu nhìn Bạch Văn Nguyên, bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của anh, hai người gặp lại chưa đến một tháng nên không giao lưu sâu, cô thấy anh của hiện tại với quá khứ dường như đã thay đổi rất nhiều.
Bạch Văn Nguyên thoải mái ném điện thoại lên gối, cười với Thường Tương Tư, cuối cùng ngửa đầu cười to. Thường Tương Tư hoang mang nhìn anh: “Anh điên rồi à?”
Anh vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt Thường Tương Tư: “Anh chỉ đang xác nhận một việc thôi, trong lòng rất đỗi sảng khoái.”
“Ban nãy em gặp được Bạch Văn Uyên ở bên ngoài, anh ấy oán trách anh vì đã đẩy mình cho Cao Xu, có vẻ cũng rất oán giận Cao Xu. Anh không thể vì chính mình mà bẫy hai người khác được.” Thường Tương Tư khoanh tay: “Đặc biệt, Bạch Văn Uyên là em họ của anh, lại còn giúp anh rất nhiều việc.”
“Anh cũng đang giúp nó mà.” Bạch Văn Nguyên chỉ vào túi trái cây: “Em bóc giúp anh quả quýt đi.”
Thường Tương Tư đứng dậy, tìm dao gọt hoa quả gọt vỏ trái cây: “Sao anh lại nói vậy?”
“Anh với Cao Xu hơn kém nhau 6 tuổi, không hẳn cùng một thế hệ.” Bạch Văn Nguyên nhìn đôi tay cô nhanh nhẹn gọt vỏ trái cây: “Năm cô ấy khoảng 15-16 tuổi đột nhiên theo mẹ từ nơi khác chuyển tới thành phố B, lúc mới tới là một cô bé khá hướng nội. Anh với cô ấy không hề quen biết nhau, nhưng anh biết được một việc ——”
“Việc gì ạ?”
Bạch Văn Nguyên hất cằm ra hiệu cô đút quýt cho anh, Thường Tương Tư nhíu mày: “Bạch Văn Nguyên, anh đừng có được voi đòi tiên.”
“Được rồi!” Bạch Văn Nguyên từ bỏ, giơ cái tay lành lặn ra nhận lấy quả quýt, một bên cắn ăn một bên nói: “Có một người lớn hơn anh khoảng 2-3 tuổi tên là Tô Hằng Chí, mẹ của anh ấy với mẹ Cao Xu là bạn cùng lớp, anh ấy cảm thấy Cao Xu bỡ ngỡ tới thành phố B thì thật đáng thương, ngày nghỉ thường xuyên dẫn Cao Xu đi chơi. Ha ha, khi đó Cao Xu còn nhỏ, cứ tưởng sự quan tâm và yêu quý này là thích và yêu, bản thân còn chưa phân biệt rõ ràng đã một hai đòi theo đuổi Tô Hằng Chí. Tô Hằng Chí lớn hơn cô ấy tận 8-9 tuổi, nếu chấp nhận thì khác nào quyến rũ trẻ vị thành niên đâu, thế nên Tô Hằng Chí không chịu đồng ý.”
“Đừng trông bộ dáng ăn nói nhỏ nhẹ hiện tại của Cao Xu mà tưởng lầm, lúc cô ấy còn trẻ rất xông xáo, Tô Hằng Chí trốn thế nào thì cô ấy đều có thể lần ra khiến Tô Hằng Chí sợ tè ra quần, chẳng dám yêu đương với ai. Bởi vì chắc chắn sẽ bị cô ấy phá cho thất bại.” Bạch Văn Nguyên kể: “Thật ra lúc ấy anh từng gặp Cao Xu vài lần, nhưng trong mắt Cao Xu làm gì có anh. Căn bản không hề biết đến sự tồn tại của anh——”
Thường Tương Tư cẩn thận lắng nghe: “Chuyện này thì liên quan gì đến Bạch Văn Uyên?”
“Hai người dây dưa chừng 3-4 năm thì Tô Hằng Chí muốn kết hôn, gia đình sắp xếp đối tượng xem mắt mà bản thân anh ấy cũng rất thích người ta.” Bạch Văn Nguyên lắc đầu: “Hôm tổ chức hôn lễ, anh đứng trong vườn hoa hút thuốc, đâu biết rằng hai người họ đang tranh cãi sau rặng cây? Cao Xu hỏi Tô Hằng Chí vì sao không thích cô ấy, vì sao lại kết hôn với người khác. Tô Hằng Chí lấy đủ lí do tự kể xấu bản thân mà chẳng thuyết phục được, anh cảm thấy hai người này thật sự quá lằng nhằng——”
“Anh mất kiên nhẫn đứng ra hỏi Tô Hằng Chí, chẳng phải anh nhắm trúng ông bố vợ quyền cao chức trọng kia sao?” Bạch Văn Nguyên tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
“Sao em không biết chuyện này nhỉ?” Thường Tương Tư tính toán thời gian mà cứ cảm thấy sai sai, nếu đúng như lời Bạch Văn Nguyên kể thì khoảng thời gian đó hai người họ còn đang yêu đương mặn nồng, sao lại có Tô Hằng Chí tòi đâu ra nữa?
“Nhà anh không mấy thân thiết với nhà họ Tô.” Bạch Văn Nguyên hừ một tiếng: “Bình thường không qua lại, có việc lớn thì đại diện góp mặt cho đủ nên cũng chẳng có gì đáng nhắc tới.”
“Anh nói linh tinh một câu mà cũng phá được người ta á?”
Bạch Văn Nguyên khá mất tự nhiên: “Khi đó anh cũng chỉ định hố một câu, hơn nữa, anh thực sự nghe đến phiền lòng.”
“Sau đấy thì sao?”
“Cái cô nàng Cao Xu này lời hay nghe không vào mà nói bậy thì lại để bụng.” Bạch Văn Nguyên càng thêm ngượng ngùng: “Cô ấy chạy đi, Tô Hằng Chí trưng bộ mặt như người chết ra lườm anh, sau thì ra sức ngáng chân anh bao nhiêu năm!”
“Đáng đời!” Thường Tương Tư không hề đồng tình với anh dù chỉ một chút.
“Lúc ăn uống xong ra khỏi khách sạn thì chợt trông thấy Cao Xu đang ngồi khóc trước đài phun nước, anh sợ cô ấy xảy ra chuyện bèn tóm Bạch Văn Uyên tới giúp.” Bạch Văn Nguyên cười lắc đầu: “Anh bảo, Cao Xu là một nữ đương sự rất đáng thương của anh, em ra hỏi thăm cô ấy xem sao.”
“Văn Uyên là người bất cần nhưng hay mềm lòng, nhiệt tình, đối xử với con gái rất đỗi dịu dàng, lịch sự. Ngay cả Trương Vãn mà nó còn cảm thấy đáng yêu thì đủ hiểu nó cưng chị em phụ nữ thế nào rồi đấy. Ý định ban đầu của anh là nhờ nó dỗ người ta về khách sạn ngủ một đêm, đảm bảo hôm sau ngoan ngoãn về nhà là được ——” Bạch Văn Nguyên buông tay: “Anh đâu ngờ rằng nó an ủi người ta rồi an ủi ra tình cảm luôn.”
Thường Tương Tư sặc nước bọt, khó tin nhìn Bạch Văn Nguyên.
Bạch Văn Nguyên biết suy nghĩ của cô, cười sâu sa: “Không thể ngủ bừa với phụ nữ, điều này anh có chừng mực.”
“Chủ yếu là Văn Uyên có tình cảm đơn phương với người ta, Cao Xu còn đang đắm chìm trong nỗi đau thất tình nên chẳng để tâm đến nó, cũng coi nó như không tồn tại.” Bạch Văn Nguyên nuốt quýt: “Khoảng thời gian đó Văn Uyên khá buồn nên thử quen bạn gái mới. Tuy nhiên, vì có Cao Xu làm hình mẫu mà nó luôn cảm thấy bạn gái không tốt ở điểm này, không đúng ở điều kia, chẳng dẫn người ta tới để mọi người gặp do chột dạ ——”
“Anh quan sát thấy có lẽ sau đấy Cao Xu cũng có cảm tình, nhưng bởi nó không ngừng quen bạn gái mới nên chẳng dám nói ra. Hai người rơi vào tình trạng lúng túng, giằng co nhiều năm, anh chưa từng thấy Văn Uyên mất tự nhiên trước mặt một người con gái như vậy.”
“Khoảng chừng hơn một năm trước, gia đình anh tự sắp xếp cho anh xem mắt đã diễn ra một tình huống.” Bạch Văn Nguyên suy nghĩ: “Lúc ấy ông nội mời gia đình của Cao Xu tới nhà anh chơi, chính thức giới thiệu anh và Văn Uyên cho Cao Xu. Ông nội còn vờ đùa rằng nhà có hai đứa cháu giỏi giang, con thích đứa nào cũng được.”
“Anh nghe vậy thì nhìn sang Văn Uyên, trông nó có vẻ chột dạ, mắt không dám nhìn anh cũng không dám nhìn Cao Xu. Cao Xu lại nhìn nó chằm chặp, chẳng thèm hướng mắt về phía anh.” Bạch Văn Nguyên cười ha ha: “Tình huống như thế đáng ra anh sẽ chẳng dính dáng vào nên định rời đi, nào ngờ Cao Xu lại giữ chặt anh rồi nói với ông nội rằng cô ấy thích anh, bởi vì anh là người có năng lực nhất có tương lai nhất.”
“Quả báo mà!”
“Anh vốn định từ chối.” Bạch Văn Nguyên nói: “Sau ngẫm lại thì thấy có thể kết đồng minh với cô ấy nên đành chịu đựng. Xong việc, anh với cô ấy giao kèo rằng sẽ không can thiệp vào đời tư của nhau, chỉ đối phó với phụ huynh, nếu gặp được tình yêu đích thực thì sẽ tan rã. Nếu tới kỳ hạn mà chưa tìm được đối tượng thích hợp thì tạm bợ bên nhau cũng được.”
“Cô ấy đồng ý với đề nghị này, xong việc cũng chấp hành rất tốt. Bọn anh xem như là đồng đội hợp tác vui vẻ. Mấy năm nay cô ấy không hề thân thiết với anh, cả cuộc sống lẫn công việc đều bình bình, không lén yêu đương, ngoài công việc và xã giao thì gần như mất tăm mất tích.” Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Hơn một năm qua, đa số dịp gặp mặt của bọn anh là ngày nghỉ gặp phụ huynh hai nhà hoặc là việc hiếu hỉ cần tham dự cùng nhau. Với tình trạng đó, nếu bảo cô ấy có cảm tình hoặc mong muốn gì với anh đều là giả hết.”
“Anh chắc chắn cô ấy thích Văn Uyên?” Thường Tương Tư không tin.
“Anh chỉ đang thử thôi, nhưng thái độ hiện tại của cô ấy là không phản đối.” Bạch Văn Nguyên sờ cằm: “Quan trọng nhất là hơn một năm nay Văn Uyên luôn tránh né anh, chỉ cần anh và Cao Xu xuất hiện cùng nhau thì nó sẽ tìm cớ biến mất. Cho dù anh ngốc thì cũng cảm nhận được gì đó. Người như Cao Xu không biết nên hình dung thế nào, Văn Uyên càng trốn tránh thì cô ấy lại càng bình tĩnh tự tại. Nếu bây giờ anh không dứt khoát kéo Văn Uyên tới thì chắc chắn nó sẽ càng ngày càng xa cách anh. Với tình trạng trước mắt, anh đánh giá rằng Văn Uyên chơi không lại với Cao Xu.”
“Bộ dáng Văn Uyên đúng là có khúc mắc thật.” Thường Tương Tư nói.
“Đáng đời.” Bạch Văn Nguyên chẹp miệng: “Đàn ông ấy mà, lúc theo đuổi phụ nữ phải tích cực chủ động, không thể chần chừ lại càng không thể làm phụ nữ xấu hổ. Văn Uyên thực sự muốn ở bên Cao Xu song lại ngập ngừng, giận bản thân lúc ấy đã chậm một bước.”
Thường Tương Tư im lặng nhìn anh ăn hai ba miếng hết quả quýt, trên tay dính đầy nước quả, còn vừa liếm ngón tay vừa nhìn cô với ánh mắt sắc tình, cô quay đầu xem sắc trời dần sẩm tối ngoài phòng bệnh: “Văn Nguyên, em phải qua khách sạn đối diện để đặt phòng, bữa tối sẽ nhờ người mang đến cho anh nhé.”
“Ừ, em trở về nghỉ ngơi đi.” Bấy giờ Bạch Văn Nguyên không quấn lấy cô nữa, hào phóng thả cô đi.
Thường Tương Tư đứng dậy ôm hũ tro cốt, Bạch Văn Nguyên gọi một tiếng: “Tương Tư.”
Cô quay người lại nhìn anh, anh mỉm cười nói: “Hãy tin anh, bây giờ anh sẽ không lầm lỡ như trước nữa.”
Thường Tương Tư cúi đầu vuốt hũ tro cốt, cô không biết mình nên hướng về phía nào.
“Bao giờ về Bắc Bộ, chúng mình chọn một ngày hoàng đạo rồi cùng bố mẹ em an táng cho cô đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.