Thường Tương Tư ra khỏi nhà nghỉ, lần theo con đường trong trí nhớ tới trạm y tế. Trạm y tế này vốn từ khu nhà một tầng biến thành toà nhà ba tầng, hiện tại trước cửa toà nhà có vài người đang đứng. Cô đi qua dò hỏi một chút, hoá ra họ đều là nhân viên trạm y tế nhận được điện thoại khẩn cấp yêu cầu làm công tác chuẩn bị, lát sau sẽ có rất nhiều người bị ngoại thương được đưa đến. Bọn họ đang rầu rĩ vì bình thường trạm y tế này chỉ phải tiếp nhận những ai cảm mạo, ho sốt, cùng lắm là giúp sản phụ đỡ đẻ. Không chỉ không có nhiều thuốc dự trữ mà ngay cả dụng cụ phẫu thuật cơ bản nhất cũng chẳng đủ, chứ đừng nói gì đến nhân viên y tế chuyên nghiệp.
Thường Tương Tư vội tiến lên nói: “Xin hỏi ai là người phụ trách ở đây ạ? Tôi là bác sĩ, vừa rồi cảnh sát Thái Phi đã liên hệ với tôi và nói rằng nơi này sắp có rất nhiều bệnh nhân tới, yêu cầu tôi mau chóng tới đây hỗ trợ.”
Thấy có người chần chừ, Thường Tương Tư vội lấy ví ra tìm chứng minh thư và chứng chỉ hành nghề. Cô mở ví rút mấy tấm thẻ rồi kiểm tra lại một lượt, sau đó đưa cho người của trạm y tế kiểm tra, đến tấm thể cuối cùng cô lại hơi do dự. Cô giơ lên trước mắt nhìn kỹ, đó là một chứng minh thư cũ, các góc đã ố vàng rạn nứt nhưng trong ảnh cô vẫn mang bộ dáng 18 tuổi. Thường Tương Tư nhìn thật lâu, hoảng hốt nhớ lại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/1193680/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.