Bạch Văn Uyên cúp điện thoại rồi nhảy xuống xe, mở toàn bộ cửa và cốp xe xe, hô to với Tưởng Xương Tuấn: “Chúng ta tìm lại thử xem, chắc chắn điện thoại của Thường Tương Tư đang ở trên xe.”
Hai người chỉ thiếu điều phá hỏng toàn bộ thùng xe, hoàn toàn không tìm thấy gì, thậm chí Tưởng Xương Tuấn còn bò xuống gầm xe xem có dán vào dưới đấy không, vẫn chẳng thấy. Bạch Văn Uyên chống hông nhìn lớp da bọc trong xe, trực tiếp lao lên tỉ mỉ sờ từng góc, cuối cùng sờ thấy một thứ cưng cứng dưới ghế sau, đến khi moi ra thì đúng là một chiếc điện thoại.
“Mẹ kiếp!” Bạch Văn Uyên chửi thề một câu: “Thằng nhãi con kia sao mà gian trá thế chứ lị!”
Tưởng Xương Tuấn tặc lưỡi: “Đầu óc mấy người phát triển kiểu gì vậy, thế mà cũng chơi được!”
Bạch Văn Uyên lấy điện thoại gọi đi, nổi giận đùng đùng: “Anh, em tìm thấy điện thoại của Tương Tư rồi, đúng là ở trên xe. Bây giờ phải làm sao ạ? Đập điện thoại hả?”
“Không vội.” Bạch Văn Nguyên đáp: “Mấy ảnh em vừa gửi anh đã cho người xác nhận rồi, biển số xe là của xe Ngô Kiến Quốc. Đã xác nhận xe từ cao tốc Văn Sơn nhập làn tới Bình Thành. Xe trên cao tốc thì dễ xử lý thôi, bên này anh sẽ để Tiền Vệ và Uông Khải canh ở trạm thu phí bắt người, gã chạy không thoát đâu. Chiếc điện thoại này còn hữu dụng, chúng ta có thể bắt được thằng nhãi kia không phải dựa nào nó đấy.”
Bạch Văn Uyên cầm điện thoại nghĩ không ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/1193674/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.