Anh Hắc mất đi sức lực, cả người tê liệt ngã xuống cửa xe, chậm rãi trượt xuống, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập.
Thái Bỉnh Khôn che vết thương bị đâm trên bụng, trông thấy hai tay Thường Tương Tư vẫn đang nắm chặt con dao, cả người hoảng hốt mà dại ra, đứng lên, kéo Thường Tương Tư ra. Thường Tương Tư nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, cô nói: “Thái Bỉnh Khôn, chúng ta phải báo cảnh sát, gọi 110.”
Thường Tương Tư khôi phục lại khả năng nói chuyện, tư duy nhanh nhạy: “Tôi không thật sự muốn giết anh ta mà chỉ muốn ngăn cản hành vi bạo lực. Chúng ta lập tức tiến hành cấp cứu rồi đưa anh ta đến bệnh viện đi ——”
Thường Tương Tư dứt lời, định tiến lên kiểm tra vết thương của anh Hắc, Thái Bỉnh Khôn giữ chặt cánh tay cô, cô quay đầu lại, nhìn khuôn mặt dính máu của anh ta: “Sao thế?”
“Tương Tư, em đứng xa ra, để tôi đi kiểm tra.” Thái Bỉnh Khôn từ chối: “Anh ấy không phải người bình thường, rất nguy hiểm.”
“Tôi đi lấy hòm thuốc.” Thường Tương Tư tránh Thái Bỉnh Khôn chạy đi, vừa cử động mới thấy cơ bắp trên cánh tay đau nhức, hai đùi cũng run lên.
Thái Bỉnh Khôn chậm rãi đi tới bên người anh Hắc, thử ngồi xổm xuống thì bỗng thấy đau đớn, anh ta kéo áo khoác lên cúi đầu nhìn, dưới áo hoodie có rất nhiều vết thương đang không ngừng chảy máu. Anh ta cắn răng, tay lần xuống bụng rút cái tua vít đang găm vào người mình ra, không thèm nhìn mà ném sang một bên.
“Tiểu Thái, em không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/1193672/chuong-55.html