Bạch Văn Nguyên vốn định ghẹo Thường Tương Tư một chút, xem bộ dáng mặt đỏ tai hồng của cô, cuối cùng bản thân lại bị hai chữ “Được thôi” của cô chọc đến toàn thân nóng lên. Anh đang định làm gì đó chứng thực lời nói này, cô nàng kia lại cười, đôi mắt cong lên như mảnh trăng non, liếc nửa người dưới của anh một cái rồi chạy đi.
Cô nàng đã học được cách thả thính, Bạch Văn Nguyên cắn câu, không oán không hối hận.
Anh về văn phòng ngồi điều hòa cả một buổi trưa, song tâm trí vẫn không lạnh xuống được, trong đầu tràn ngập bộ dáng cô bị chính mình đè dưới thân. Cảm nhận rõ tư vị, vô cùng khó nhịn, may mà tới thời gian tan tầm, anh cầm chìa khóa xe muốn đi gặp cô ngay lập tức, anh nghĩ, phải tìm ngày lành tháng tốt để xơi cô thôi!
Bạch Văn Nguyên lái xe ra trước cổng đơn vị, trước cổng có một chiếc BMW đang đỗ lại, Bạch Văn Uyên chui nửa người ra cửa sổ xe, vẫy tay với anh.
Xe lái qua, Bạch Văn Uyên nói: “Anh, đi chơi đi!”
Bạch Văn Nguyên nhìn sang, trên xe kia ngoại trừ Bạch Văn Uyên còn có Trương Vãn, anh trai Trương Vãn là Trương Thạc và Hướng Viên, Trương Vãn giương đôi mắt đẹp long lanh nhìn anh, anh lạnh lùng nói: “Không đi!”
“Đi thôi! Lâu lắm rồi anh không đi chơi với bọn em!” Bạch Văn Uyên bất mãn: “Một tháng hủy kèo hai ba lần, anh thật sự làm chiến sĩ thi đua hả?”
“Em chạy đi chơi thì ai trông Thiến Thiến?”
“Cô nhóc ở nhà nóng đến khóc, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/1193650/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.