Buổi tối Thường Tương Tư lại khó ngủ, nằm trên chiếc giường tạm thời tạo bằng ván gỗ căn bản ngủ không ngon, tối qua gần như là không ngủ. Đứng trong nhà vệ sinh một lát, Thường Tương Tư đang suy nghĩ xem có nên lấy ghế ghép làm giường không, Bạch Văn Nguyên một bên thiếu kiên nhẫn dùng quạt quạt gió, một bên nói: “Em đừng chậm chạp nữa, không có điều hòa lại không có khung cảnh, cho dù tôi có ham muốn cũng không thể ngủ với em ngay bây giờ được! Mau lên giường ngủ đi, đừng nằm cái giường ván gỗ kia nữa, buổi tối ngủ không tốt, ban ngày chẳng làm được việc gì đâu.”
Bạch Văn Nguyên nói xong, không quan tâm cô phản ứng thế nào, lăn lên giường lớn nhắm mắt ngủ.
Thường Tương Tư rửa mặt xong, vẫn mặc quần áo ban ngày đứng ngoài cửa, không biết thế nào cho phải. Cô nhìn Bạch Văn Nguyên mặc áo ngắn quần ngắn, trong lòng thoáng yên tâm, thật lâu sau mới nhẹ nhàng bò lên giường, mang theo một ít hơi nước, nằm sát bên mép giường ngủ.
Trong lòng Bạch Văn Nguyên cảm thấy buồn cười, xoay người ra ngoài, Thường Tương Tư sợ tới mức đờ người.
Bạch Văn Nguyên mở mắt, vui vẻ nhìn sắc mặt Thường Tương Tư trắng bệch: “Em sợ cái gì?”
“Anh ——, có thể đừng nhúc nhích được không?” Cô nhỏ giọng.
Bạch Văn Nguyên hừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Thường Tương Tư ôm ngực, căng thẳng nhìn Bạch Văn Nguyên, trước nay cô chưa từng ở gần một chàng trai trẻ như vậy, gần đến mức cô có thể cảm giác được hơi thở và nhiệt độ cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/1193634/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.