Năm mười ba tuổi ấy, bố cô mất. Mẹ của Sầm Ninh dẫn cô đến nhà họ Ngôn. Cô chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói ở đó cô có một vị hôn phu. Thuở ấy, Sầm Ninh còn nhỏ, cô không mấy hiểu ba chữ "vị hôn phu" này nghĩa là gì. Cô chỉ biết, đó là một người tuy chưa gặp mặt nhưng hẳn sẽ rất tốt với cô. Thời gian tích tắc trôi, đến bốn giờ hai mươi phút chiều, một chiếc xe con dài màu đen đậu trước mặt anh lính gác cổng. Sầm Ninh ngồi ngay ngắn ở ghế sau. Nhận ra mình đã đến nơi, cô ngó mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.
Mọi thứ trước mắt cô đều hết sức xa lạ. Từ kiến trúc, đường xá, xe cộ, đến người phục vụ đã mở cửa xe cho cô... tất cả đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô. Sầm Ninh siết chặt hai bàn tay, cô có thể cảm thấy hai lòng bàn tay của mình đang đổ mồ hôi. Từ ghế phụ, một người đàn ông bước xuống, nói với Ngụy Phẩm Phương: "Ngụy phu nhân, tới rồi." Sầm Ninh quay đầu nhìn mẹ của mình, bà gật đầu với người đàn ông kia, rồi hạ giọng nói với Sầm Ninh: "Ngồi ngây ra đó làm gì, xuống xe."
Sầm Ninh mím môi hơi do dự, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm với vẻ không hài lòng của mẹ mình, cô chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe.Người đàn ông ngồi ở ghế phụ ban nãy dẫn hai mẹ con đi vào cửa lớn. Trông Sầm Ninh như đang ngoan ngoãn đi theo, nhưng hai mắt cô vẫn len lén đánh giá xung quanh.