Quyển 2: Tuổi 16
Chương 17
Edit: Dịch Dao
▬●▬ ▬●▬ ▬●▬
Vừa ra khỏi cửa nhà họ Tân, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, Sầm Ninh khẽ run lên, suy nghĩ cũng dần ổn định lại.
Hai người một trước một sau đi về nhà, Sầm Ninh hơi ngẩng đầu lên liền thấy được bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Ngôn Hành Chi đang đi trước mặt cô, chợt nhớ tới hình ảnh anh che mắt cô lôi cô rời khỏi căn phòng lúc ban nãy, vừa nhớ đến cô lại xấu hổ không biết phải làm sao.
Nhưng cô vừa xấu hổ lại vừa tò mò nghĩ, chắc anh...cũng từng xem rồi nhỉ. Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Sầm Ninh gắng sức xua đi, thế nhưng ấn tượng quá sâu, cô càng không muốn nghĩ thì lại càng dễ dàng nghĩ đến.
Thôi rồi, sao cứ phải nghĩ đến mấy việc có hay không này cơ chứ. Anh lại không phải loại người không đứng đắn như đám người Đường Tranh, anh mới không xem đâu, không phải lúc nãy anh cũng không có mặt trong phòng sao!
Đúng đúng, chính là như vậy!
"Em nghĩ gì vậy?" Giọng nói lạnh lùng của Ngôn Hành Chi bỗng nhiên vang lên.
Sầm Ninh luống cuống, vội vàng lắc đầu: "Không có! Em không nghĩ gì cả!"
Thế nào gọi là giấu đầu lòi đuôi?
Chính là như thế này.
Ngôn Hành Chi thở ra, trong lòng âm thầm lăng trì đám người Đường Tranh lần nữa: "Không nghĩ gì thì sao lại thất thần như thế, đường ở hướng nào cũng không nhìn thấy sao?"
Sầm Ninh đưa mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-trang-khong-om-lay-em/2123183/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.