Cô biết anh gọi cô về là có việc cần nói chỉ vỏn vẹn 30 phút phải về đã làm cô thấy hồi hộp lo lắng. Dung Ân chưa thấy anh ra lệnh một cách mạnh mẽ có phần áp đặt như vậy nên cô nhanh chóng về. Cô vừa lên lầu vừa gọi cho Phong Vũ.
Thế cậu ấy không sao chứ ạ, khi say cậu ấy hay khóc lắm.
Em đừng lo đã có Đằng Phong rồi. Em đến nhà chưa?
Cô dừng chân nhìn lên lầu, ngập ngừng.
Có thời gian em sẽ kể với anh mong anh sẽ tin tưởng em!
Em không sao là tốt rồi, Mạc Thần yêu em nhiều chứ?
Nghe câu hỏi đột ngột của Phong Vũ cô bất giác mơ hồ về nó- tình yêu có thật sự tồn tại giữ cô và anh hay chỉ là thể xác.
Em sẽ liên lạc với anh sau.
Cô đi lên lầu mở cửa ra đang thấy anh đứng bên cạnh cửa sổ, chiếc rèm đong đưa theo chiều gió, hóa ra anh mở cửa sổ. Mạc Thần đứng nhìn ra ban công tấm kính phản chiếu bóng dâng xinh đẹp đang đứng sau anh. Mới là buổi trưa nên thời tiết đang rất mát mẻ.
Anh không đi làm sao?
Anh quay người lại nhìn bộ dạng của cô bây giờ chưa bao giờ thấy cô ăn mặc như vậy giày cao gót cùng bộ váy gợi cảm này. Thế mà cô nay mặc ra đường gây bao nhiêu sự chú ý.
Anh tiến đến gần chỗ cô, giọng trầm ổn cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc của anh.
Tại sao giấu chuyện đó?
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-muon-/3495414/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.