Trẻ con đều đặc biệt thích thú cưng, nhất là Diệp Sênh. 
Trong bệnh viện đều là những con thú cưng, sự xuất hiện của Phó Diên Bắc nhất thời khiến hai mắt người ta sáng rực lên. 
”Xin hỏi anh cần gì ạ?” Cô y tá hỏi. 
”Mấy ngày trước có người đem con chó Poodle tới, bây giờ thế nào rồi?” 
Cô bác sĩ đưa họ tới đứng trước một cái lồng, Poodle nhỏ bị xe đụng làmgãy chân sau, được phẫu thuật xong bây giờ còn đang trong thời gian bình phục, đang nằm trong lồng làm ra vẻ đáng thương. 
Diệp Sênh “gâu gâu” hai tiếng, “Chó con, chị đến thăm em này. Anh DiênBắc không cố ý đụng em đâu, em nhìn đi, anh ấy cũng tới thăm em này, emtha lỗi cho anh ấy nha.” 
Cơ mặt Phó Diên Bắc giật giật, “Diệp Sênh, đừng sờ vào nó nữa, trên người nó có vi khuẩn.” 
”Aiz, em biết mà.” Rõ ràng là nói cho có lệ. 
Một lát sau, Diệp Sênh liền quên lời anh dặn, bàn tay nhỏ bé không kìm lòng mà đi sờ chó con, mèo con một cái. 
”Diệp Sênh...” Phó Diên Bắc luôn không cảm thấy phiền mà nhắc nhở cô bé. 
Diệp Sênh cuối cùng cũng không nhịn được, “Anh, sao anh lại nói nhiều như chị em vậy. Em sẽ rửa tay sau mà.” 
Hai người đợi ba mươi phút, Phó Diên Bắc muốn nổi điên, nhưng vẫn cốgắng chịu đựng. Hỏi tình trạng của con Poodle xong, bác sĩ nói lát nữacó thể cho xuất viện. 
Con Poodle là chó của một người ở Mậu Uyển, Lục Phong đến gõ cửa rồi nói xin lỗi, chủ của con chó cũng có ý thông cảm. 
Phó Diên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-biet/116404/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.