Đinh Húc ngủ không an giấc, lông mày nhíu chặt, bên tai vang lên tiếng “cộc” “cộc “cộc”, lúc sau lại giống như tiếng đánh trống “tùng” tùng” “tùng”, khiến màng nhĩ y phát đau.
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, người ngoài cửa dường như do dự một chút, dứt khoát đẩy cửa bước vào, “Đinh Húc? Bà chủ gọi cậu lâu rồi, mau ra ăn cơm đi, mọi người đều đang đợi mình cậu đấy.”
Đinh Húc mơ màng thưa một tiếng, đối phương lúc này mới phát hiện có chút không đúng, tiến lại gần, chần chừ lay nhẹ y: “Đinh Húc?”
Đinh Húc mở choàng mắt. Người trước mặt này vẻ tầm ba bốn mươi tuổi, quần áo bảo thủ, tóc ngắn môi dày, chính là bảo mẫu nhà y. Hoặc nên nói là bảo mẫu rất lâu về trước của nhà y, ít nhất khi đó y mới học cấp II… Nhưng mà tại sao lúc này lại gặp bà ấy ở đây?
Bảo mẫu nghe thấy tiếng thúc giục bên ngoài, sợ bà chủ trách mắng, liền vội vội vàng vàng đẩy y vào phòng tắm nhỏ bên cạnh rửa mặt, nói: “Bà chủ vừa gọi cậu nữa rồi, đừng giận dỗi, mẹ con ruột nào có ai thù ghét nhau bao giờ, rửa mặt rồi ra ngoài, bà chủ cũng chỉ muốn tốt cho cậu…”
Đinh Húc bị đẩy vào, đợi đến khi tạt một vốc nước lạnh lên mặt mới tỉnh táo lại, bảo mẫu làu bàu làu bàu đi ra ngoài, còn đầu óc y thì loạn cào cào. Y nhìn khuôn mặt trắng bệch non choẹt phản chiếu trong gương, lại cúi đầu xuống nhìn đôi bàn tay hơi nhỏ đang ngâm trong nước của mình, y thô bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nguoi-o-day/29685/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.