Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay Chung Tiệp tủi thân vô cùng, hiếm mới thấy bà thả lỏng mình trước mặt người nhà, mất mát khóc lóc mà nói: “Đinh Húc không ở đây, dù có nói nó cũng không nghe được. Hơn nữa nó quay lại thì có ích gì, Đinh Thành Hoa cũng sẽ không thèm liếc nó một cái, bây giờ Thành Hoa anh ấy cũng không muốn có con… Ban đầu cháu hẳn nên sinh đứa bé kia, nếu như chúng cháu có có con của riêng mình, vậy sẽ không biến thành như bây giờ.”

Người nhà thở dài, mang theo mấy phần xót thương nói: “Khi đó cháu còn trẻ nào biết những thứ này, hơn nữa cơ thể cháu phải làm giải phẫu, giữ được mạng cháu quan trọng hơn so với một đứa bé đúng không? Chuyện cũng đã qua, cháu không cần nghĩ nhiều như vậy.” Tiếp theo liền mở miệng quở trách Đinh Húc mấy tiếng: “Đinh Húc cũng chẳng hiểu chuyện gì, bình thường rõ là chững chạc, hiện giờ thời khắc mấu chốt mà lại nhất quyết phải gây chuyện ở trường, mất mặt quá, ôi, rốt cuộc nó xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thật sự là cái gì đó như bên ngoài đồn thổi hả?”

Chung Tiệp cả giận: “Không phải! Ngay cả tay nữ sinh nó còn chưa từng chạm qua, làm sao biết thích con trai!”

Người đàn bà kia phụ họa nói: “Cũng phải, coi như thật sự vui vẻ với đàn ông, loại bệnh không biết xấu hổ này nghe nói nhốt một hai năm là có thể trị hết.”

“Có ích gì, cháu ở chỗ đó xin Thành Hoa về nhà, nó đi theo mấy lần rồi trốn ngay, chẳng thân thiết với cháu lấy một chút, cũng không giúp cháu. Cháu nào dám chê nó mất thể diện, nó hẳn phải là chê cháu mất mặt mới đúng!” Chung Tiệp bụm mặt khóc lóc nói: “Sớm biết nó vô dụng như vậy, năm đó nuôi con chó cũng còn mạnh hơn, tại sao cháu lại ẵm bồng một thứ như thế…”

Người trong phòng nọ khuyên giải an ủi mấy câu, dỗ dành cho tâm tình bà bình tĩnh lại đôi chút, rồi dùng xe lăn đẩy Chung Tiệp ra bên ngoài làm kiểm tra, “Cháu cũng phải bớt giận đi, phải yêu quý thân thể chính mình.”

Sau khi bọn họ ra ngoài, Đinh Húc đi từ gian phòng để quần áo ra, Chung Tiệp mang theo không ít quần áo cần ủi, che kín lại thành một không gian nhỏ. Mới vừa rồi y núp bên trong, thậm chí tay còn nắm một bộ đồ của Chung Tiệp, đã nắm đến trắng bệch hai tay.

Y há miệng thở dốc từng hơi từng hơi một, mắt đỏ quạch, cảm thấy không hiểu tại sao mình không thở được. Trước kia y vẫn cảm thấy mình và cha mẹ không thân, cách nào cũng không hòa nhập được vào cái nhà này, thì ra là y đã bị cự tuyệt ngay từ ban đầu rồi.

Mẹ y Chung Tiệp, chẳng qua tựa như nuôi một con chó lấy lòng chồng, mà y chính là con chó đó.

Ông Đinh đối với y, yêu thương vượt cả thân tình.

Miệng y kêu hai người kia là cha mẹ mười mấy năm, quay đầu lại, hóa ra lại là một đứa mồ côi.

Y cứ canh cánh trong lòng làm sao để cứu người nhà ra khỏi hoạn nạn, suy nghĩ làm sao bóng gió nhắc nhở bọn họ, còn ở trong mắt bọn họ mình lại giống như thằng ngu, bọn họ cái gì cũng biết, chỉ là coi y thành người ngoài, cũng chẳng chịu dừng bước nghe y khuyên can một câu…

Rốt cuộc coi y là thá gì?

Đinh Húc ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi bệnh viện, không có nhà, chỗ nào cũng không về được, chỉ một mình bước đi vô định, đi mãi đến khi mệt mỏi, liền ngồi lên ghế băng ven đường. Không biết quá mức mệt mỏi hay thế nào, y ngồi đó ngủ luôn, rồi lại mộng thấy chuyện trước kia.

Một đoạn trí nhớ cuối cùng thất lạc cuốn tới.

Tiêu Lương Văn tra được thân phận của y, biết y là con nuôi nhà họ Đinh, nhíu mày muốn dẫn y đi gặp cha mẹ ruột.

Tin tức bất ngờ dồn đến như vậy khiến Đinh Húc cảm thấy hoảng loạn, nhưng người báo tin càng không phải là bất kỳ thân nhân nào của y, mà lại là cái tên Tiêu Lương Văn người từ trước đến nay bá đạo thành thói, hắn không nói một lời quẳng y lên xe, dẫn y đi suốt đêm.

“Đinh Húc, tôi điều tra kỹ lắm rồi, cha mẹ em bây giờ ở thành phố D, Chung Tiệp tự sát trong ngục cũng không phải trách nhiệm của em, em không phải nhớ đến bà ta nữa. Bây giờ tôi mang em qua đó, em còn có người nhà…”

Cảm xúc Đinh Húc căng thẳng cao độ, hơn hai mươi năm nay y một mực tin chắc là gia đình kia thì đổ nát, mẹ y chết, bây giờ Tiêu Lương Văn lại tìm ra một cái chân tướng tàn khốc đặt trước mặt y, buộc y lập tức chấp nhận nó.

Sụp đổ và căng thẳng khiến y không biết nên đối mặt với những người đó như thế nào, y tháo dây an toàn ra muốn xuống xe, Tiêu Lương Văn lại không cho, đè y lại.

Tuyết rơi nhiều phủ toàn bộ trước cửa sổ, phanh xe chịu ảnh hưởng.

Rồi sau đó, xe Đinh Hạo đâm đến, suy nghĩ cuối cùng của y chính là dùng thân thể bảo vệ Tiêu Lương Văn.

Đinh Húc cuộn thành một cục, ở trong mơ mà khóc không thành tiếng, có người tiến lên ôm y, khe khẽ gọi tên y.

Người và mùi vị quen thuộc vờn quanh thân, Đinh Húc không kìm được ôm chặt đối phương, giống như là xúc tu duy nhất của mình đụng một khối gỗ nổi, dùng sức mà ôm.

Đối phương có chút kinh ngạc, nhưng kịp phản ứng ngay, cõng y lên quay về.

Sống lưng nhấp nhô rộng lớn lại vững vàng, Đinh Húc theo bản năng ôm lấy đối phương, nửa mê nửa tỉnh một hồi lại mơ thấy Tiêu Lương Văn hung ác tàn bạo năm đó, một chốc lại là thiếu niên Tiêu Lương Văn hiện tại không mang vết sẹo bên cạnh, bọn họ giống nhau đều trầm lặng ít nói, nhưng vẫn cùng dùng ánh mắt sắc bén nhìn y.

Quá khứ và hiện tại chồng lên nhau, người kia mở miệng hỏi: “Đinh Húc, cậu muốn gặp bọn họ một chút sao?”

Đinh Húc cảm thấy tâm tư phân vân, lần này thì sao, thật sự có cho y thêm một cơ hội chứ?

“Tôi, tôi muốn từ xa xa mà nhìn bọn họ một lần, một lần là đủ rồi.” Cổ họng Đinh Húc nghẹn ngào, nằm ở sau lưng nói như vậy.

Người cõng y nâng dịch y lên, tuy dường như không biết y đang nói gì, nhưng bất kể có nói gì, hắn cũng trầm giọng đáp lời: “Được, em dẫn anh đi nhìn.”

“Nhìn xong thì quay về, tôi không ở lại đó.”

“Ừ, không ở lại đó.”



Tiêu Lương Văn cõng Đinh Húc trở về, Đinh Húc đã ngủ.

Hắn rót ly nước, suy nghĩ một chút, vẫn quyết ngậm nước bón cho Đinh Húc, sau đó lại không yên tâm thử nhiệt độ trán y, không nhịn được hơi nhíu mày.

Cơ thể Đinh Húc không tốt, hắn cũng chỉ nghe nói những chuyện muốn điều tra kia từ miệng Phương Xuyên, những chuyện kia không thể tính là Đinh Húc gạt hắn, y chẳng qua là không tiện mở miệng mà thôi. Trong lòng hắn biết Đinh Húc nghĩ gì, người này có lúc thoạt nhìn như là một kỵ sĩ bị khôi giáp bọc lại, kỳ thực phần nhiều thời gian, chỉ là một người cố chấp đứng bên trong tường thành của mình không chịu đi ra.

Thế nhưng tường thành chỗ y sụp đổ rồi.

Tiêu Lương Văn mặc nguyên quần áo nằm ngủ cùng Đinh Húc, khoảng thời gian này Đinh Húc đặc biệt dễ nhiễm bệnh, lại trường kỳ ngủ không ngon, quả nhiên nửa đêm y sốt cao.

Tiêu Lương Văn dùng khăn lông ướt lau trán nhiều lần, bón thuốc đút nước, lúc y nói mớ thì vỗ vai y trấn an y, không thấy phiền dù chỉ một chút.

Lần đầu tiên hắn thấy Đinh Húc như vậy, rất yếu ớt, tựa như một đứa trẻ, rời khỏi y một bước cũng không được. Thậm chí y còn vùi mặt vào lòng bàn tay hắn ngủ, hơi thở thở ra nóng ấm, chăm chăm một chút, đặc biệt khiến người ta thương.

Tiêu Lương Văn hôn hôn y, lại xoa mái tóc mềm nhũn của Đinh Húc, đột nhiên cảm thấy nếu y cứ ở luôn bên cạnh mình như vậy thì thật tốt.

Hắn mặc nguyên quần áo nằm cạnh ôm Đinh Húc ngủ, nhưng mà nửa đêm dán quá gần, tựu chung cũng gây ra phản ứng sinh lý, Tiêu Lương Văn ôm chặt người trong lòng hơn, nhiều lắm cũng chỉ dám áp chân lên người đối phương, ảo não lẩm bẩm một câu, cũng không tiến thêm một bước.

Ngày hôm sau lúc Đinh Húc tỉnh lại có chút hoảng hốt, rất lâu sau mới phản ứng được chỗ này là nơi ở của Tiêu Lương Văn. Y chỉ nhớ ngày hôm qua vẫn luôn men theo đường xe bỏ chạy, đại khái theo bản năng đi tới chỗ Tiêu Lương Văn ở đây.

Y đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời bên ngoài nhức mắt, y híp mắt hồi lâu mới thoáng thích nghi được.

Bên ngoài có người gõ cửa, vang lên mấy tiếng thì Phương Xuyên đẩy cửa bước vào, nhìn y cười nói: “Tỉnh rồi à? Cậu giỏi lắm, ngày hôm qua Tiểu Tiêu không tìm được cậu thiếu chút nữa điên luôn, may cuối cùng cũng đụng phải. Tối hôm qua cậu còn lên cơn sốt, càng dọa nó hoảng sợ, liên tục hỏi tôi xem nên uống thuốc gì, bây giờ còn đang nấu cháo cho cậu đấy… Tôi quen nó lâu như vậy, lần đầu tiên mới thấy nó hoảng như thế đó, ha ha ha.”

Đinh Húc gật đầu với hắn một cái: “Làm phiền các anh rồi.”

“Không phiền, không phiền đâu, chúng ta đều là người một nhà.” Phương Xuyên nhìn bộ dạng y như một tiểu thiếu gia, nhưng lại quá tiều tụy, đoán đại khái là mấy chuyện nhà y kia, nên hắn cũng không tiện nói thêm điều gì, lại hỏi y: “Có muốn gọi điện thoại về nhà không?”

Đinh Húc trầm mặc một chút, nói: “Không cần đâu.”

Phương Xuyên cũng thức thời, không nhắc lại.

Đinh Húc lại nói: “Trước kia nhờ anh hỗ trợ điều tra kết quả giám định này nọ, kỳ thực đã tra ra rồi chứ?”

Phương Xuyên hàm hồ nói: “Cũng vừa ra không bao lâu, Tiểu Tiêu nói lại cho cậu thêm chút thời gian nữa, để cho cậu hòa hoãn. Chỉ là, chỉ là nhóm máu cậu và thằng bé kia khác nhau…”

Kết quả nằm trong dự liệu của y. Nếu như không có những chuyện phát sinh ngày hôm qua kia, nếu như không có trải qua chuyện như vậy lần nữa, Đinh Húc có lẽ sẽ làm chuyện có chút phản kháng lại Tiêu Lương Văn, nhưng bây giờ y đã không còn ý nghĩ xúc động như vậy nữa. Nghe thấy Phương Xuyên nói vậy, cũng chỉ đáp lời: “Còn cả điều tra những công ty kinh doanh phía bến tàu số 13 nữa, đã tìm được hết chưa?”

Những thứ này đều ở bề nổi, cũng không khó điều tra, Phương Xuyên nói: “Cũng đã tìm được, tài liệu đã tổng hợp ra rồi, nếu cậu muốn bây giờ tôi lấy ngay cho cậu.”

Đinh Húc nói: “Được.”

Tài liệu Phương Xuyên tìm được rất vụn vặt, những thứ này đặt trong mắt người khác có thể sẽ chẳng nhận ra được cái gì, nhưng Đinh Húc là người từng trải, y còn có ký ức với chuyện sau này sẽ phát sinh, chẳng qua là y không chắc chắn lắm người kinh doanh ở bến tàu, giờ có tài liệu mà Phương Xuyên đem tới này rồi, y lấy bút viết một bức “thư tố giác” thật giả lẫn lộn chi chít chữ.

Y dán kín những thứ này, quyết định gửi qua bưu điện đến phòng làm việc Đinh Thành Hoa, bên trên viết đích thân ông mở thư.

Lại lấy những tài liệu còn dư lại và hình người đàn bà kia với Đinh Thành Hoa sóng vai qua lại thân mật, kết quả giám định của đứa trẻ con cô ta, và một ít những thứ bất động sản khác chờ tài liệu cũng dồn cả vào, gửi bưu điện cho Chung Tiệp ở bệnh viện.

Những lời của Chung Tiệp khiến y rất khó chịu, hơn nữa cũng khó mà chấp nhận được, nhưng mà y vẫn quyết định gửi bưu điện cho Chung Tiệp những chứng cứ y tìm được này, thay bà xây con đường bảo hiểm cuối cùng.

Bất luận là Đinh Thành Hoa cũng được, hay là Chung Tiệp cũng tốt, chuyện y có thể làm, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.

Giao cho Phương Xuyên những lá thư đã viết và dán lại để hắn ra ngoài gửi bưu điện xong, Tiêu Lương Văn cũng cùng lúc bưng cháo đi vào, bưng khay đặt ở mép giường Đinh Húc, nói: “Ăn chút gì trước đã, lát nữa còn uống thuốc.”

Tiêu Lương Văn cầm chặt chiếc thìa, kề bên khóe miệng Đinh Húc.

Đinh Húc liếc nhìn hắn, từ từ há miệng nuốt vào, cũng không có cự nự gì.

Phương Xuyên chưa từng thấy Tiêu Lương Văn quan tâm chăm sóc người nào như vậy, nhất thời có chút lạ kỳ, lúc đang nhìn, liền thấy chiếc thìa trong tay Tiêu Lương Văn bị Đinh Húc cầm mất. Còn muốn nhìn nữa thì bị Tiêu Lương Văn đẩy một cái, đẩy thẳng từ cửa đẩy ra, “Ầm” một tiếng sập cửa phòng ngủ ngay trước mặt hắn ta.

Phương Xuyên xoa xoa cái mũi thiếu chút nữa bị đụng một cái, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, hai tay cầm hai văn kiện thật dày đi khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.