Chương trước
Chương sau
Hắn nhìn bóng lưng đeo tạp dề của Tiêu Lương Văn, nói: “Làm phần của một người thôi, một lúc nữa tôi còn phải trở về…”

Tiêu Lương Văn cúi đầu đánh vảy cá, rầu rĩ nói: “Anh có ăn ở nhà cũng không ngon.”

Mấy lời này thật ra rất đúng, Đinh Húc nghĩ tối có về còn phải nhìn bộ dạng cãi nhau của những người ở nhà, nhất thời cũng có chút chán nản, đi loanh quanh trong phòng bếp một chút, giúp Tiêu Lương Văn phân loại sắp xếp chỗ rau dưa thịt thà vào tủ.

“Có phải hơi ít hay không? Chỗ này một mình cậu đâu có đủ?” Đinh Húc kiểm kê một lát, hắn vẫn nhớ rõ sức ăn và khẩu vị của Tiêu Lương Văn. “Chỗ này cũng lắm chỉ đủ cậu ăn một tuần.”

Tiêu Lương Văn làm xong cá, đặt lên khay chưng, vừa thái gừng thành sợi vừa nói: “Đợi qua năm mới em về tỉnh X một chuyến, theo lời anh nói, thuê cho xong cửa hàng.”

Đinh Húc hơi hứng thú, nói: ” Ồ? Cậu thương lượng với chị Tử Quân rồi à? Chọn xong địa điểm rồi sao?”

Tiêu Lương Văn dừng một lát, nói: “Còn đang chọn, chắc hẳn cũng gần thôi.”

Đinh Húc ngẫm nghĩ, mặt lộ ra chút tươi cười thả lỏng, nói: “Đúng, khu phố cổ cũng khá tốt, nhớ phải thuê mấy căn liền nhau, ví dụ như đường Đông Dương hoặc mặt tiền đường Lâm Lộ. Hai chỗ này đều không tệ.”

Tiêu Lương Văn “Ừm” một tiếng, chú tâm nấu đồ ăn, không nói gì thêm. Tâm trạng Đinh Húc không tệ, ở lại trong bếp làm trợ thủ cho Tiêu Lương Văn, bao giờ Tiêu Lương Văn thò tay muốn lấy thứ gì đó hắn cũng có thể đưa đúng cho cậu ấy. Sau vài lần, Tiêu Lương Văn nhịn không được mà ngẩng đầu lên, tim Đinh Húc đập nhanh mấy lần, vừa định giải thích gì đó, người kia lại thu tầm mắt lại bận bịu làm việc của mình, chỉ là lần này khóe một có nhiều thêm một ý cười.

Mặt Đinh Húc hơi nóng lên, từ sau ngày đó ở bệnh viện đến nay, quan hệ của hắn và Tiêu Lương Văn liền có sự biến hóa.

Hiện tại Tiêu Lương Văn vẫn còn là thiếu niên ngây thơ, lúc nhìn thấy hắn còn mang theo vẻ hưng phấn, ánh mắt sáng ngời như chó săn nhỏ, không có lộ ra móng vuốt bá đạo như kiếp trước, hiện tại thì càng quan tâm chú ý đến vẻ mặt của hắn hơn, dựa vào phản ứng của hắn mới tiến hành bước xâm nhập tiếp theo.

Tiêu Lương Văn làm việc nhanh nhẹn, dao ‘phập’ ‘phập’ trên thớt, làm cho cả phòng mang vẻ có hơi người. Không bao lâu sau, liền làm xong một bàn bốn món ăn một món canh, bày đầy một bàn.

Đinh Húc rất ít khi ăn đồ ăn do Tiêu Lương Văn làm, kiếp trước Tiêu Lương Văn rất bận rộn, hầu hết thời gian bọn họ ở chung đều khắc khẩu nhau, mà khoảng thời gian ban đầu bọn họ ở chung lại bắt đầu từ quan hệ xác thịt, thời điểm bình tâm tĩnh khí ngồi xuống ăn cơm cùng nhau như bây giờ rất hiếm.

Bốn món ăn đều thiên về thanh đạm, còn rất phù hợp với khẩu vị của Đinh Húc, lúc Đinh Húc ra khỏi nhà cũng chưa ăn cơm, lúc này cũng đã đói bụng, bưng bát lên một hơi đã ăn hết nửa con cá.

Tiêu lương Văn gắp đồ ăn cho hắn, tay chân luống cuống gắp cả đuôi cá nhét vào bát mình.

*Săn sóc quá còn gì =]] anh gỡ cá cho Đinh Húc, cò cái đuôi không ngon thì cho vào bát mình =]]

Chuyện như vậy trước kia Tiêu Lương Văn cũng có làm, thế nhưng thời điểm đó bọn họ đã là người trưởng thành, mang nhiều phòng bị và cảnh giác, thời điểm đó Tiêu Lương Văn có làm chuyện gì, đều khiến hắn có cảm giác bị nhục mạ. Người này coi hắn thành phụ nữ mà đối xử, thậm chí còn dễ nhận ra Tiêu Lương Văn làm một vài chuyện hệt như cách lấy lòng phụ nữ đối với hắn…Nghĩ như vậy, cũng khó trách sẽ cãi nhau.

Đinh Húc bưng bát nhìn hắn, nói: “Vì sao cậu đối tốt với tôi như vậy?”

Tiêu Lương Văn sửng sốt nói: “Hả? Anh thích ăn cá mà, cho anh ăn cả đấy. Em không kiêng ăn, ăn cái gì cũng được.” Hắn gắp nốt cái bong bóng cá còn lại cho vào bát Đinh Húc, nghiêm túc nói, “Hơn nữa ăn nhiều hơn, dáng cao hơn, cũng không dễ bị bệnh nữa.”

Đinh Húc nhướn mày nhìn hắn một cái, ăn hết cá trong bát, cá rất tươi chưng cũng mềm, mùi vị rất ngon, ở phương Bắc lâu như vậy nên khó có thể ăn một bữa thỏa mãn như thế.

Tiêu Lương Văn chờ hắn ăn no buông đũa, lúc này mới nhìn hắn nói: “Đinh Húc, em muốn nói chuyện với anh.”

Đinh Húc ăn cơm no đến mức mệt chỉ muốn ngủ, thần thái hơi lười nhác, ừ một tiếng nói: “Nói đi.”

Tiêu Lương Văn nhìn hắn không dời mắt, nói: “Ngày hôm đó ở trong bệnh viện, em hôn anh, là nghiêm túc.”

Đinh Húc giương mắt nhìn hắn.

Lòng bàn tay Tiêu Lương Văn căng thẳng khó hiểu mà đổ mồ hôi, nhìn Đinh Húc nói tiếp: “Chúng ta ở bên nhau nhé?”

Đinh Húc theo dõi hắn một hồi, bỗng nhiên cười, đứng dậy cầm ba lô, đi ra cửa thay giày. Tiêu Lương Văn đột nhiên đứng lên, đi theo sau hắn bước ra phía cửa, hoảng hốt kéo góc áo hắn, “Đinh, Đinh Húc, anh nghe em nói, em không có ý ép buộc anh, chỉ là em… Thật sự em…”

“Chuyện này á hả, cậu cân nhắc lại đi, nghĩ xong rồi nói với tôi.” Đinh Húc đổi xong giày, quay lưng lại vành tai cũng đã đỏ lên, ngữ điệu coi như nhẹ nhàng.

Tiêu Lương Văn cảm giác như băng trong tim mình bị hòa tan trong nháy mắt, đập thật nhanh, ôm lấy Đinh Húc từ phía sau, nói thật nhanh: “Em nghĩ kĩ rồi.”

Xương cốt Đinh Húc bị hắn ôm đến phát đau, giãy dụa một chút nói: “Cậu buông tôi ra trước đã…”

“Em không buông đâu.” Tiêu Lương Văn thở gấp nói, Đinh Húc đưa lưng về phía hắn, nên không nhận ra ánh mắt Tiêu Lương Văn đã chậm rãi đỏ lên. “Đinh Húc à ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã đặc biệt đặc biệt thích!” Cho tới bây giờ hắn đều không hề nghĩ mình có được thứ gì, kể cả là vật chất hay là người mà có thể sánh được với Đinh Húc, trong lòng lờ mờ có cảm giác, nếu hôm nay Đinh Húc chạy trốn, hắn cũng sẽ dùng mười mấy năm tiếp theo bắt Đinh Húc về tay.

Đinh Húc nghĩ lại bản thân trước kia bị Tiêu Lương Văn chọc ghẹo thê thảm, đại khái muốn trả thù một chút mới vui, đang nghĩ như vậy liền cảm giác được một nụ hôn cực nóng ấn xuống cổ mình, ngay sau đó bắt đầu có cảm giác người nào đó dùng răng chầm chậm cắn nhẹ, ngay cả đôi tay ôm mình cũng bắt đầu siết chặt, lúc này mới hoảng, thúc khủy tay ra sau ngăn hắn lại, nói: “Chờ đã, cậu buông ra!”

Tiêu Lương Văn đứng phía sau dùng giọng mũi ưm một tiếng, không buông ra, thế nhưng lực cánh tay đã giảm nhẹ rất nhiều, vẫn nghe lời.

Đinh Húc nâng kính mắt một chút, nói: “Cho tôi vài ngày.”

Giọng nói phía sau nghe như rầm rì.

Đinh Húc lại dùng khủy tay thúc hắn một cái nữa, mắng: “Không được cắn, sẽ có dấu…”

Tay người nọ ở phía sau thả lỏng ra, liếm dấu vết vừa cắn trên cổ. Đinh Húc đẩy hắn một phen, vừa định đi liền bị người nọ đẩy lên ván cửa, sáp người lại hôn lên, không giống như mấy lần thử hôn trước kia, lần này giống như đang tuyên cáo chủ quyền hơn, khiến từ trong ra ngoài đối phương đều nhiễm hương vị của mình.

Đinh Húc bị chặn không nói ra lời, đẩy cũng không đẩy được hắn, cắn cũng không cắn lại sức lực lớn của người này, dứt khoát thả lỏng cho hắn làm. Lúc trước hắn chỉ cần hơi thả lỏng một chút, thuận theo Tiêu Lương Văn một chút, đối phương lập tức sẽ thu cảm xúc lại mà để ý hắn, nhanh chóng kiềm chế bản thân mình, chuyển nụ hôn nhẹ hơn, cắn cắn môi hắn, giọng nói khàn khàn: “Sắp tới em phải đi một thời gian, chờ khi em quay về, anh nhất định phải cho em một câu trả lời thuyết phục đấy.”

Đinh Húc bị hắn hôn, trong mắt hàm chứa hơi nước, đẩy hắn ra một chút xoa xoa môi nói: “Được.”

Tớ buồn  quá các mình ạ, khu nhà tớ đang sửa điện nên cứ cắt điện suốt thôi =((
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.