- Đã ở nhờ nhà ba mẹ thì phải biết ý, mày quên ai ở trên phòng rồi sao. Lên đưa An Nguyệt xuống đây ăn tối.
Vậy là Phong Kỳ Minh lại phải xoay người đi lên phòng đưa cô xuống ăn cơm tối. Cửa phòng không đóng nên đứng đó anh đã thấy được gương mặt đã có phần tươi tắn hơn của cô. Còn thêm cả một nụ cười nhẹ, bất giác anh cảm thấy An Nguyệt cười rất đẹp!
- Mẹ bảo tôi kêu cô xuống ăn cơm.
An Nguyệt nghe thấy tiếng của anh nói, cô liền bỏ chiếc điện thoại xuống giường. Sau đó nhẹ nhàng đặt chân xuống nền nhà, vết thương không lớn nhưng là ở chân nên đi lại cũng có chút khó vì đau nhức và rất xót.
Phong Kỳ Minh vẫn dõi theo từng động tác của cô, anh không nói gì trực tiếp bế An Nguyệt lên. Hành động bất ngờ khiến cô chưa kịp phản ứng chỉ vội vàng quàng tay qua cổ anh để không bị ngã.
Lần này An Nguyệt không nhìn anh như lúc sáng nữa, thay vào đó là cúi mặt xuống. Xuống nhà, anh để cô ngồi vào bàn ăn, bà Phong nhìn thấy cô được con trai mình bế trên tay thì âm thầm mỉm cười.
- Nguyệt Nguyệt, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon. Con ăn nhiều lên cho mau khoẻ nhé.
An Nguyệt nhìn đầy cảm kích, ngoan ngoãn gật đầu. Bà quá chu đáo và quan tâm đến cô. Có một người mẹ chồng như thế này có phải là một điều quá may mắn trong số những bất hạnh hay không.
...
- Mẹ làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-ngay-do-em-khong-yeu-anh/3398841/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.