Hải Băng chạy từ trên lầu xuống, nhìn ra cổng đã thấy xe của Thiên Phong đậu đó chờ. Cô đứng lại chỉnh chỉnh lại quần áo, vuốt vuốt lại tóc.
Vừa ra tới cổng thì Thiên Phong mở cửa xe bước ra, ga lăng bước sang bên kia mở cửa xe cho cô.
"Anh đợi em có lâu không?"
Thiên Phong lắc đầu. - "Anh mới tới."
"À, có chuyện này em muốn nói với anh." - Hải Băng bước đến gần Thiên Phong.
Thiên Phong nhìn cô, cô ngập ngừng nói. - "Xe đã sửa xong, chiều nay có thể lấy.. vậy kể từ mai em không phiền anh nữa, em có thể tự đi đến trường, anh không cần đến đón, em rất cám ơn anh..."
"Em vào trong xe đi." - Thiên Phong cắt ngang lời Hải Băng.
"..?" - Mặt Hải Băng nghệch ra.
"Anh đến đón hay không, không do em quyết định." - Thiên Phong lạnh lùng nói.
Cô hơi khựng lại rồi ngoan ngoãn vào trong xe, cậu cũng không nói thêm lời nào, trở lại ghế lái rồi bắt đầu lái xe đi.
'Anh ấy nói vậy là có ý gì nhỉ? Anh ấy vẫn sẽ đón mình đi học mỗi ngày à? Không do mình quyết định là sao? Mới sáng sớm mà anh ấy định hại não mình rồi. Khó hiểu thật.'
Hải Băng ngồi trong xe mà không ngừng suy nghĩ, lâu lâu lại quay sang nhìn cậu.
"Hải Băng." - Thiên Phong khẽ gọi.
"A, vâng, anh gọi em." - Tưởng Thiên Phong nhắc nhở cô cứ mãi nhìn cậu nên ai đó lúng túng.
"Em vẫn muốn gặp lại người tên Đầu Đất?" - Thiên Phong vẫn tập trung lái xe, cậu hơi mấp máy môi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-muon-roi-khoi-toi-em-hay-giet-toi-di/200134/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.