Hải Băng và Thiên Phong nắm tay nhau đi bộ trên 1 con đường rợp bóng cây dẫn vào 1 bệnh viện. Không khí ở đây thật mát mẻ, thật yên bình.
Hải Băng nhìn xuống đôi tay đang đan chặt vào nhau, ấm áp, vô cùng ấm áp, cô mỉm cười. Đây thật sự là hạnh phúc cô mong muốn. Bình yên, không sóng gió, cứ thế êm đềm trôi, cứ thế nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại.
Làn gió khẽ đùa vui trên tóc Hải Băng, khẽ vờn nhẹ trên gương mặt lạnh lùng của Thiên Phong. Cả 2 không mở miệng nói lời nào nhưng chỉ cần nắm tay nhau công khai như thế này cũng đủ làm đối phương hạnh phúc.
Những con người xung quanh ai ai cũng đang trong tình trạng ngu ngơ không biết trời đất, họ nhìn cả 2 người bằng ánh mắt sợ sệt, 2 người đi đến là những người này liền chạy vào đâu đó núp làm Hải Băng hơi e ngại.
"Chẳng phải trong 2 tháng qua em đã nhiều lần đến đây hay sao? Vẫn chưa thích nghi?" - Thiên Phong thì thầm vào tai Hải Băng.
"Em không.. chỉ là em không muốn làm họ sợ."
"Thật sao?"
"V.. vâng."
Hải Băng đứng lại. - "À mà, em nghe nói công ty của bố anh vừa thu mua các công ty lớn nhỏ của gia đình Lập Dương, có thật không?"
Thiên Phong gật đầu.
"Tại sao lại thu mua toàn bộ, chẳng lẽ, bố anh vì chuyện Lập Dương hại anh bất thành mà trả thù bố anh ta?" - Hải Băng thì thầm, đưa tay lên cổ làm kiểu như cắt cổ gà cộng với cái biểu cảm khi nhiều chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-muon-roi-khoi-toi-em-hay-giet-toi-di/1327524/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.