Khương Ý không hề ngăn cản Tần Thanh Tiêu ra ngoài giao du với bạn bè, thậm chí còn khuyến khích anh gặp gỡ họ, dành thời gian mở rộng các mối quan hệ. Bởi vì nếu có anh ở nhà, cô sẽ chẳng làm được gì, bất tri bất giác đã trở nên lười biếng, dính chặt lấy anh.
“Chồng ơi.” Khương Ý nằm dài trên giường, một tay đặt lên bụng, mệt mỏi nói: “Em mệt quá.”
“Sao vậy? Có phải con lại quậy em không?“ Tần Thanh Tiêu lập tức đặt điện thoại xuống, đi tới bên cạnh cô.
“Không phải, chỉ là thấy uể oải vậy thôi.”
Có những ngày không làm gì còn mệt mỏi hơn đi làm, cảm giác chẳng có tinh thần chút nào.
Tần Thanh Tiêu lo lắng hỏi:
“Hay anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra xem sao nhé?”
“Không cần đâu, anh kể chuyện cho em nghe đi.”
Hai mắt Khương Ý dính vào nhau, nói mấy câu đã buồn ngủ không chịu nổi.
Người khác có thai thế nào cô không rõ, cô chỉ thấy thèm ăn, thèm ngủ mà thôi. Có Tần Thanh Tiêu săn sóc, cô ngày càng lười hơn thì phải?
...
Đôi khi Khương Ý tỉnh giấc lại vô thức sờ bụng mình, sau đó cảm thán về cuộc sống mới của cô cứ như một giấc mộng.
Có người nói phụ nữ xinh đẹp nhất khi không thuộc về ai.
Nhưng thật ra, phụ nữ xinh đẹp nhất khi tìm được người đàn ông thật sự yêu họ.
Một bông hoa bình thường cũng có thể trở nên rực rỡ nếu người trồng hoa dụng tâm chăm sóc.
Bầu năm tháng, Khương Ý ngày càng mặn mà xinh đẹp.
Hôm đó Tần Thanh Tiêu đưa cô đến bệnh viện khám thai định kỳ, lúc cô ra khỏi phòng khám trước, vô tình đụng phải người đã lâu chưa thấy.
Hà An Chi.
Bốn mắt nhìn nhau, cô ta giật mình không nhẹ:
“Khương Ý? Cô…”
Hà An Chi hướng mắt về phía cái bụng bầu đang nhô lên dưới lớp váy, quá rõ ràng, ai nhìn cũng biết mang thai đã lâu.
Cô ta rất ngạc nhiên, miệng không nhịn được buông lời châm chọc:
“Con người cô sao có thể thay đổi nhanh như thế nhỉ? Có mới nói cũ, tham phú phụ bần mà.”
Khương Ý sờ sờ lỗ tai.
Không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu. Đều là phụ nữ với nhau, nhìn thấy người khác sống tốt hơn mình liền khó chịu, hay thật đấy.
Khương Ý biết thừa Hoàng Cảnh Hiên hiện tại chẳng còn liên lạc với cô ta nhưng vẫn hỏi:
“Cô cũng đến khám thai à? Chồng cũ của tôi có đưa cô đi không?”
“Cô…” Hà An Chi nghiến răng nghiến lợi.
“Sao vậy? Chẳng lẽ cô đi một mình tới khám thai?”
Bị nói trúng tim đen, Hà An Chi cứng lưỡi.
Hai mắt Hà An Chi nheo lại, dù rằng cái thai trong bụng chẳng phải của Hoàng Cảnh Hiên, cô ta vẫn mạnh miệng, đưa tay đặt lên bụng rồi trêu tức:
“Cảnh Hiên bận nên không đi cùng tôi được thôi.”
Khương Ý bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Hà An Chi. Trong đôi mắt kia mang theo sự châm chọc, trào phúng và tinh tường, như thể xuyên qua nội tâm đang run rẩy của cô ta, nhìn ra được sự giả dối bên trong.
Hà An Chi cảm giác chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Ý.
“Chúc mừng nhé, sau này tôi sẽ nói Cảnh Hiên đưa cô đi khám, ai lại để bà bầu đi đến bệnh viện một mình thế này?”
“Hừ, chẳng phải cô cũng đi một mình à?”
“À?” Khương Ý không đáp mà quay ra phía sau, gọi với vào phòng bệnh: “Chồng ơi, anh còn làm gì thế?”
Giọng cô vừa vang lên chưa lâu, một người đàn ông cao lớn tuấn tú mặc vest đen liền bước ra, tay còn cầm theo giấy khám bệnh.
Tần Thanh Tiêu chậm rãi tiến tới, tay vòng qua ôm lấy cô, dịu dàng hỏi cô muốn ăn cái gì, trong mắt không hề tồn tại người nào khác, thậm chí Hà An Chi đứng đối diện anh cũng biến thành không khí.
Dáng vẻ nũng nịu của Khương Ý khi tựa vào lòng anh làm Hà An Chi vô cùng chướng mắt, tơ máu hiện lên trong tròng mắt cô ta, bàn tay đang nắm tay con trai cũng vô thức siết chặt lại.
Hà An Bảo bị đau, khẽ kêu lên:
“Mẹ, con đau…”
“Kêu cái gì mà kêu?” Càng nhìn Khương Ý, Hà An Chi càng khó chịu thêm, bỗng nhiên trút giận lên con trai mình. Cô ta dùng sức kéo, Hà An Bảo lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống.
Lúc này Tần Thanh Tiêu mới dời sự chú ý lên hai mẹ con cô ta, anh hơi nhíu mày trước hành động thô bạo của Hà An Chi. Một người mẹ tệ hại như vậy, sau này dạy dỗ con mình thế nào được?
“Nhìn cái gì?” Hà An Chi quắc mắt với anh.
Tần Thanh Tiêu quay đầu đi ngay lập tức, cúi thấp xuống, đưa mặt tới bên cạnh môi Khương Ý mà nói:
“Vợ, hình như bệnh viện có thứ gì không sạch sẽ, bụi bẩn bay vào mắt anh rồi, thổi cho anh chút.”
Biết anh đang ám chỉ ai, Khương Ý không kìm được mà bật cười ra tiếng.
Cô chu môi ra, giả vờ thổi thổi vào mắt anh rồi nói:
“Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu không lát nữa anh lại bị cay mắt cho xem.”
Tần Thanh Tiêu đưa tay ra xoa mái tóc mềm của Khương Ý, hôn lên mặt cô một cái trước ánh mắt tràn ngập lửa giận của Hà An Chi rồi mới ôm vai cô.
“Đi thôi.”
Sắc mặt Hà An Chi lúc ấy xám xịt, có thể so với màu gan heo. Cô ta thở hổn hển, cơ thể cũng vì sự tức giận đang trào lên mà run rẩy từng cơn. Đứa trẻ trong bụng cô ta không phải của hắn, cũng chẳng biết là của người nào trong số những người cô ta qua lại. Nếu lúc ấy kiên trì thêm chút nữa, tìm cách để Hoàng Cảnh Hiên chịu trách nhiệm thì tốt quá rồi. Hiện tại, cô ta đã đánh mất cơ hội trở mình.
Lúc Hà An Chi ngồi trong bệnh viện, cô ta bỗng nghĩ tới chuyện phá thai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]