Tần Thanh Tiêu không biết làm cách nào anh trở về nhà được, có thể là bởi vì quá vui, anh cùng Hà Tuấn Khang vừa trêu chọc nhau vừa uống đến mức đầu óc quay cuồng.
Ngày hôm sau tỉnh dậy trên giường lớn, đại não truyền tới cảm giác nhức nhối khó chịu.
Khương Ý ngồi bên bàn trang điểm, thấy anh tỉnh thì khẽ nói:
“Anh dậy rồi à?”
Mái tóc dài cột gọn sau đầu, lúc cô nghiêng mặt sang nhìn anh, tay vẫn còn cầm thỏi son quẹt lên môi mềm.
Tần Thanh Tiêu nửa tỉnh nửa mê hỏi:
“Khương Ý?”
“Hửm?”
“Em là vợ anh!” Anh bỗng nhiên chồm dậy, bò về phía cô.
“Không là vợ anh chứ vợ ai?” Khương Ý buồn cười, vừa dặm lại phấn vừa nói: “Ngày hôm qua tổ chức hôn lễ nhưng bây giờ anh vẫn còn lo được lo mất cái gì vậy?”
Tần Thanh Tiêu xuống giường, đi tới chỗ bàn trang điểm, vòng tay ôm lấy Khương Ý vào lòng. Hai mắt anh vẫn còn nhắm chặt, hơi thở mang theo mùi cồn nhè nhẹ chưa tản hết.
“Hôm nay em định đưa mẹ đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, anh nếu mệt thì ngủ thêm cũng được.” Khương Ý vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh. “Thanh Tiêu? Anh có nghe em nói không đó?”
Trên đỉnh đầu bỗng truyền tới giọng nói trầm khàn của Tần Thanh Tiêu:
“Anh muốn hôn một cái…”
Lúc Khương Ý đứng lên, người đàn ông nửa tựa vào người cô, hai mắt hé mở nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Từ hôm nay em phải gọi anh là chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470264/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.