Chương trước
Chương sau
Tần Thanh Tiêu muốn dậy sớm để cùng vợ “tập thể dục” nhưng Khương Ý mang thai nên ngủ rất sâu, anh nhìn cô say giấc thì không nỡ đánh thức, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ rời nhà đi làm.

Việc Phù Nguyệt từ nước ngoài trở về cứ ngỡ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh và Khương Ý, kết quả cô ta chỉ như một gợn sóng nhỏ, sau khi xuất hiện liền biến mất.

Tần Thanh Tiêu bận rộn đưa Khương Ý đi chụp ảnh cưới, chuẩn bị thiệp cưới, sau đó phát cho bạn bè người thân.

Lúc Hà Tuấn Khang nhận được thiệp, hắn suýt chút nữa phun hết nước trong miệng ra ngoài.

“Cái gì mà nhanh vậy?”

“Nếu còn chờ nữa bụng cô ấy sẽ to ra, lúc đó… sẽ không hay lắm.”

Đến hiện tại, Hà Tuấn Khang vẫn độc thân, nhưng bạn hắn thì sao? Con cũng có rồi! Chết tiệt!

Biết rõ bạn mình ế chỏng chơ, Tần Thanh Tiêu còn cố tình trêu:

“Cậu có thể đưa bạn gái đi chung cho vui.”

“Cmn!” Hà Tuấn Khang chửi thề.



Không biết nhận được tin tức từ đâu, một buổi tối Khương Ý ở nhà cùng mẹ, Khương Chấn đã tìm tới.

Người đàn ông này đã phản bội gia đình để đi theo tiểu tam, cho dù trải qua bao lâu, cô cũng vẫn khắc sâu trong lòng hai chữ “đồ tồi”.

“Khương Ý, để ông ấy vào đi.” Mẹ cô bỗng nhiên nói.

“Mẹ!”

“Không sao, chắc ông ấy có lời muốn nói với con.” Bà mỉm cười dịu dàng.

Nhìn hai mẹ con bà, Khương Chấn đột nhiên cảm thấy đau lòng. Là ông sai, ông làm cho vợ con buồn khổ, giờ tới chúc mừng con gái cũng thấy ngượng ngùng.

“Thôi không cần đâu, tôi chỉ đến đưa quà.”

Ông đặt vào tay Khương Ý một túi giấy khá nặng rồi nói:

“Xin lỗi con.”

Thời gian này ông ngày càng nhớ gia đình cũ của mình, tuy rằng sống cùng mẹ con Khương Di nhưng chẳng vui nổi. Nhớ trước đây lúc còn ở với Lâm Ngọc Nghi, mỗi ngày đều rất êm đềm hạnh phúc… Khương Di thì nhiều lần gây chuyện, từ trường học đến chỗ làm, thậm chí còn động chạm những người mà ông không dám chọc, thật sự khiến ông mệt mỏi.

Khương Ý đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng già nua của cha, không hề có cảm giác gì đặc biệt.

Lúc vào nhà, mẹ cô mở túi ra trước, thấy có vòng vàng và mấy món trang sức đắt tiền, bà giật mình nói:

“Khương Ý, con lại xem đi!”

“Gì vậy? Của hồi môn sao?” Khương Ý nở nụ cười châm biếm. “Ông ấy nghĩ làm vậy chúng ta sẽ tha thứ cho ông ấy chăng?”

...

Ngày hôm sau, Khương Ý chẳng có chút cảm động nào còn đóng gói gửi trả hết toàn bộ mấy thứ mà Khương Chấn chuẩn bị.

Cũng vì vậy, Khương Di mở thùng giấy ra mới phát hiện. Cô ta lập tức ý thức được điều chẳng lành, vội vàng nói với mẹ.

“Mẹ, đống trang sức này của mẹ sao? Là ai gửi vậy?”

Hai mẹ con Khương Di ngồi lại xem xét một lúc, bỗng nhiên Khương Di xị mặt:

“Con nghe nói Khương Ý sắp làm đám cưới, vậy thì cái này…”

“Không phải chứ? Trời ạ, vòng cổ, vòng tay, bông tai… Ông ấy điên rồi sao?”

Bọn họ gần đây sống khá thoải mái, hậu ly hôn, Khương Chấn có rất nhiều tiền, đủ cho họ sung túc chục năm. Nhưng bà còn chẳng dám dùng tiền mua trang sức, túi xách đắt tiền, sao ông ấy có thể mang cho mẹ con Khương Ý chứ?

Sắc mặt bà tối đen, Khương Di cũng hậm hực cả nửa ngày trời.

Chờ đến khi Khương Chấn từ chỗ làm trở lại, lập tức bị mẹ con Khương Di tấn công liên tục.

“Ba, cái này là gì, ba giải thích đi?”

“Ông mua cho Khương Ý có phải không? Tôi nhịn ăn nhịn mặc để lo cho cái nhà này, ông thì hay rồi, mang tiền vứt ra cửa sổ!”

“Ba nói sẽ chăm chỉ kiếm tiền để làm của hồi môn cho con, cuối cùng ba lại đưa cho Khương Ý?” Khương Di hai mắt long lanh nước, oán trách: “Người ta bây giờ gả cho đại gia rồi, chê ba ít tiền nên mới trả về đó, ba có thấy nhục nhã không?”

Trong phòng khách đặt một thùng giấy to đã bị rạch ra, mấy món trang sức Khương Chấn lén lút mua đặt đầy dưới sàn nhà. Ông vừa liếc mắt liền biết, Khương Ý không muốn nhận tấm lòng của ông!

Đầu ông đau nhói vô cùng, bên tai là tiếng lải nhải trách cứ của hai mẹ con Khương Di, liên miên không dứt.

“Đủ rồi!” Khương Chấn quát.

Hai mẹ con Khương Di sững sờ nhìn ông, chỉ nghe ông thở dài:

“Giữ đó cho Khương Di đi.”

“Ba!” Khương Di giận dữ đáp: “Đây là đồ thừa của Khương Ý mà, con không cần!”

Cho dù có chết cũng không cần! Chỉ cần nghĩ đến việc mình phải dùng đồ Khương Ý vứt đi liền tức run người.

Vốn tâm trạng Khương Chấn đã rất tệ vì bị trả đồ về, thấy con gái hỗn hào với mình, ông khó chịu vứt túi trên người xuống bàn, nói:

“Không cần? Vậy để đó đừng động vào, sau này của hồi môn ít đi một phần thì đừng trách ba!”

Bước chân nặng nề nện trên sàn, ông đi thẳng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Hai người phụ nữ trong nhà đều không dám lên tiếng, chỉ có thể ấm ức nhìn nhau. Khương Di cắn chặt môi, thấy trang sức còn nằm dưới sàn, cô ta không nhịn được vung chân đá một cái.

Kết quả, chân bị xước chảy máu, đau tới nỗi cô ta ngồi bệt xuống ôm chân kêu lên:

“A, mẹ, đau quá đi!”

“Sao rồi? Đưa chân mẹ xem!”

Không biết đá trúng cái gì, móng chân ngón cái bị bung ra, đầu ngón chân cũng chảy máu ròng ròng.

Khương Di ôm chặt bàn chân, rên rỉ:

“Mẹ mau lấy đồ cầm máu cho con, hu hu, đau chết mất!”

“Ai bảo con giơ chân lung tung, trời ạ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.