Chương trước
Chương sau
Tần Thanh Tiêu sợ Khương Ý bị gãy xương hay chấn thương ở đâu đó nên cả buổi không dám nâng cô lên, chỉ có thể ngồi bên cạnh gọi tên cô, trong lòng đau đến quặn thắt. May mắn anh cảm thấy bất an nên trở về sớm hơn dự định, nếu không, hậu quả khôn lường.

Cú ngã vừa rồi khiến Khương Ý nửa mê nửa tỉnh, hình ảnh trước mắt dần trở nên rung lắc. Bụng cô rất đau, không biết đứa nhỏ có an toàn không, trên trán Tần Thanh Tiêu cũng chảy máu rồi…

“Ý Ý!” Tần Thanh Tiêu thấy mắt cô nhắm lại thì hoảng loạn, tay chân luống cuống sờ vào mạch đập của cô.

Ở bên cạnh, Tần Thanh Lam mặt đầy máu tươi nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười quỷ dị:

“Ha ha, ha ha ha…”

Trong lòng cô ta không ngừng nguyền rủa, Khương Ý, tốt nhất cô hãy chết đi! Mang theo đứa trẻ trong bụng cô mà xuống địa ngục! Đây là cái giá phải trả vì dám cướp mất người mà tôi yêu nhất!

Cười một lát, Tần Thanh Lam lại khóc, cô ta nức nở thành tiếng:

“Thanh Tiêu, anh, nhìn em đi…”

Tần Thanh Tiêu hoàn toàn không chú ý đến cô ta, thậm chí vừa nãy ánh mắt lúc vô tình lướt qua mặt cô ta còn biến thành ghét bỏ, xem cô ta như thứ gì đó rất ghê tởm.



Bệnh viện, Tần Thanh Tiêu mặc áo sơ mi trắng dính máu đứng trước cửa, sắc mặt còn tái nhợt hơn màu áo. Anh đưa tay day trán, mệt mỏi không chịu được. Mỗi lần Tần Thanh Lam xuất hiện đều sẽ gây sự, rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy?

Ông bà Tần nhận tin xong cũng vội vàng chạy đến bệnh viện, nghe nói Tần Thanh Lam chấn thương nhiều nơi, ông Tần tức giận hỏi:

“Thanh Tiêu, sao mày không trông chừng em mày hả?”

Bởi vì sống ở Tần gia từ nhỏ đến lớn, Tần Thanh Lam giống như con gái ruột của ông bà Tần vậy.

“Ba muốn con trông chừng thế nào?” Tần Thanh Tiêu hận đến nghiến răng. “Nói thật, bây giờ con sắp không khống chế được mà đi tìm cô ta tính sổ đấy.”

“Đó là em của con!” Ông Tần tức giận trừng con trai: “Tần Thanh Tiêu, con điên rồi phải không? Vì yêu cô gái kia mà ngay cả người thân cũng chẳng màng?

“Ba biết chuyện gì đã xảy ra không? Con tận mắt nhìn thấy Thanh Lam muốn đẩy Khương Ý ngã xuống, sao con có thể tha thứ cho cô ta hả?”

Tâm trạng Tần Thanh Tiêu đang rất không tốt, cha anh vừa chạy tới bệnh viện thì làm ầm ĩ, trách anh không bảo vệ cho Tần Thanh Lam. Anh mất hết bình tĩnh mà đấm mạnh vào tường, khớp xương phát ra tiếng răng rắc, hai mắt hằn lên tơ máu dữ tợn:

“Nếu đứa trẻ có mệnh hệ gì, Tần Thanh Lam chắc chắn phải chôn cùng!”

“Mày… mày nói gì?” Ông Tần giật mình. “Đứa trẻ nào?”

“Khương Ý mang thai.” Giọng Tần Thanh Tiêu nặng nề.

Phải đến lúc này, ông Tần mới chịu ngậm miệng lại. Xuất phát từ tình cảm thân thiết với Tần Thanh Lam, vừa nghe tin cháu gái bị ngã ông liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Tần Thanh Tiêu, cho rằng Khương Ý hãm hại cháu mình. Kết quả, Tần Thanh Tiêu nói kẻ chủ mưu là Tần Thanh Lam, hơn nữa Khương Ý còn đang có đứa nhỏ!

Bà Tần che miệng khó tin, sau đó nhìn thấy trên trán và tay con trai toàn là máu, bà vội vàng nói:

“Con bình tĩnh lại trước, nhanh, đi xử lý vết thương cho mẹ!”

Trước cửa phòng cấp cứu trở nên rối loạn, ông bà Tần trước đó còn quan tâm hỏi han Tần Thanh Lam, về sau chỉ lo lắng cho Tần Thanh Tiêu và Khương Ý.

Bọn họ chờ tin vui của con trai từ lâu rồi, cứ ngỡ không phải Phù Nguyệt thằng nhóc này sẽ không lấy vợ, ai ngờ hôm nay đưa con dâu về ra mắt còn đính kèm cháu nội.

Bà Tần đánh mạnh vào vai chồng, trách mắng:

“Ông dạy dỗ con bé kiểu gì mà để nó nổi điên như vậy hả? Con dâu và cháu tôi mà gặp chuyện chẳng may thì ông cũng đừng mong tôi tha cho ông và Tần Thanh Lam.”

“Bà…” Ông Tần bỗng nhiên bị chĩa mũi nhọn vào, tức đến nỗi mặt mày đỏ lên: “Chuyện lần này liên quan gì đến tôi?”

“Ông nuông chiều con nhóc kia quá chứ còn sao nữa?”

Tần Thanh Tiêu nghe hai ông bà tranh cãi mà đầu ong ong, anh siết chặt nắm tay đi sang một bên ngồi xuống, lúc này điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên.

“Cô ấy vẫn ổn chứ?” Hà Tuấn Khang khẽ hỏi: “Cần tôi đến trông giúp cậu không?

“Vẫn đang cấp cứu.” Tần Thanh Tiêu hít sâu một hơi: “Cậu giúp tôi một việc được không?”

“Ừ, chuyện gì?”

“Tôi sẽ đưa Tần Thanh Lam vào viện tâm thần, sắp xếp cho tôi vài người trông chừng cô ta.”

Bên kia im lặng một lát, giống như không thể tin nổi, sau đó hỏi lại:

“Thanh Lam, em họ cậu?”

“Phải, cô ta phát điên rồi, lúc tôi trở về đã nhìn thấy cô ta ôm chặt Khương Ý rồi cố tình ngã xuống cầu thang. Cậu biết không… Tuấn Khang, từ trước đến nay tôi chỉ cảm thấy sợ hãi như vậy hai lần. Một lần là khi Khương Ý bị đuối nước, và hôm nay, khi cô ấy cùng đứa nhỏ trong bụng không biết an nguy thế nào….”

Giọng Tần Thanh Tiêu ngày càng nhỏ, trên mặt anh không biết từ khi nào đã chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt. Anh nói:

“Là do tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy…”

“Đừng tự trách, tôi sẽ sắp xếp giúp cậu.” Hà Tuấn Khang an ủi: “Nói thật, tôi cứ nghĩ cậu sẽ làm tổn thương Khương Ý, nhưng hóa ra là do tôi lo xa.”

Ông bà Tần lúc này cũng đã nghe được cuộc trò chuyện của Tần Thanh Tiêu, quay sang thấy anh khóc, cả hai đều vô cùng bối rối.

“Thanh Tiêu, con sao vậy?” Bà Tần luống cuống hỏi.

Vẻ mặt Tần Thanh Tiêu tràn đầy khổ sở, tự trách, môi mấp máy hai lần, cuối cùng tắt điện thoại rồi không nói gì.

Lúc còn nhỏ Tần Thanh Tiêu từng hiếu động làm hỏng không ít món đồ đắt tiền trong nhà, bị cha phạt đứng úp mặt vào tường, bị mẹ răn dạy, cũng từng phải chịu nhiều áp lực. Thế nhưng anh chưa bao giờ khóc, hôm nay là lần đầu tiên anh rơi nước mắt trước mặt cha mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.