“Đứng lên!” Khương Ý nói với hai người kia.
Người phụ nữ trung niên nhíu mày đáp lại:
“Cô đang nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình đấy, sao có thể nói trống không thế hả?”
Khương Ý chẳng thèm tranh cãi, cô đặt túi xách xuống bàn rồi lạnh lùng liếc bà ta:
“Khi tôi vẫn còn đang nói chuyện đàng hoàng thì đứng lên, cút ra ngoài cho tôi!”
“Cô bảo ai cút hả? Đây là nhà của cô chắc?” Khương Di đứng bật dậy, không thể nhịn được nữa.
Khương Ý nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ đang hung dữ trừng mình mà buồn cười:
“Không phải nhà tôi chẳng lẽ nhà của hai mẹ con cô à? Hay chúng ta lấy sổ đỏ ra xem bên trên đó ghi tên ai nhé?”
Hai mẹ con họ đều bị lời này làm cho á khẩu, miệng há ra rồi ngậm vào liên tục mà chẳng thể nói nửa chữ.
Vẫn là Khương Chấn phải đứng vào giữa giúp họ hòa hoãn hơn, ông có phần không vui vì thái độ của con gái:
“Ý, con nói chuyện kiểu gì vậy? Đây là khách của ba.”
“Khách à? Vậy được, muốn ngồi thì ngồi đi.”
Khương Ý đã quá mệt mỏi khi phải phí thời gian vào chuyện đấu khẩu với ba người họ, cô quay sang nhìn đống tiền đang vung vãi trên bàn rồi đi thẳng vào trong nhà.
Cả Khương Chấn và hai mẹ con Khương Di đều khó hiểu nhìn theo cô, sau đó sững sờ phát hiện cô mang ra một cái vali rất to.
“Con không được mang tiền đi!” Người đàn ông đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470182/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.