“Em hỏi anh, liệu có người phụ nữ nào chấp nhận cho chồng mình ra ngoài đưa đón và thân thiết với người phụ nữ khác không? Lại còn để thằng bé này gọi anh là ba. Rốt cuộc anh và cô ấy phải thân thiết đến cỡ nào thì mới có thể làm vậy hả? Mà anh thì chưa từng nhắc tới An Chi với em, anh giấu em làm gì?”
“Không phải như vậy đâu, Ý, em nghe anh giải thích!” Hoàng Cảnh Hiên đứng bật dậy, suýt chút nữa làm đổ hộp cơm trên đùi. Hắn luống cuống chụp lấy túi bóng rồi đặt sang một bên.
Vẻ mặt Khương Ý hờ hững:
“Anh giải thích đi.”
Đối mặt với sự bình tĩnh và lạnh lùng của vợ, cổ họng Hoàng Cảnh Hiên bỗng nghẹn lại, hắn phải bắt đầu từ đâu đây?
Không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng nhưng An Bảo lại hồn nhiên chẳng hề hay biết, thằng bé đi tới ôm lấy chân của Hoàng Cảnh Hiên, nũng nịu gọi:
“Ba, con đói bụng, ba đưa con đi gặp mẹ đi.”
Giọng nói lảnh lót của An Bảo như một cây kéo, cắt phăng sợi dây đang căng chặt trong lòng Khương Ý. Cô tức giận không kìm được:
“Lần này thì anh cút thật đi, cút càng xa càng tốt. Nó luôn miệng gọi anh là ba, anh bảo em phải tin anh, phải tha thứ cho anh thế nào hả? Nó là con riêng của anh đúng không?”
Dứt lời, cũng chẳng màng bản thân đang bệnh, Khương Ý thở hồng hộc rồi đi vào trong phòng gom vật dụng cá nhân của mình. Cô muốn xuất viện ngay bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470169/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.