Khương Ý khóc nức nở trong lòng của Hoàng Cảnh Hiên, cả người cô mềm nhũn, đứng cũng không còn vững nữa. Cô liều mạng nắm chặt lấy áo hắn, vừa lôi kéo vừa tức giận mắng:
“Anh là đồ khốn, anh đã hứa với em rồi kia mà, anh đã hứa… Hức… Tại sao vậy? Chẳng lẽ em không đủ tốt hay sao?”
“Em đừng khóc, anh xin em hãy bình tĩnh lại.” Hoàng Cảnh Hiên luống cuống ôm lấy cô, nhìn cô đau khổ chất vấn, trái tim hắn cũng muốn tan nát.
Khương Ý ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, cô khóc nấc lên, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt đã lấm lem từ lâu. Hai bên tai cô lùng bùng giống như bị vào nước, chẳng thể nghe được những lời trấn an của Hoàng Cảnh Hiên.
“Em… Em không muốn như vậy nữa… Hức, chia tay đi, em muốn chia tay!”
Cô cảm thấy ngực ngày càng khó chịu, cơn đau nhức nhè nhẹ ban đầu biến thành co thắt dữ dội.
Hoàng Cảnh Hiên phát hiện cô đang gặp phải tình trạng thiếu oxi lên não nên vội vàng ấn nhân trung của cô, nói:
“Em đừng kích động, chờ một lát, thở đều lại!”
Bàn tay đang bám trên người của Hoàng Cảnh Hiên buông lỏng, cả người Khương Ý mềm nhũn ra.
Hoàng Cảnh Hiên sợ hãi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, sau đó vội vàng đặt cô nằm xuống để sơ cứu.
Hoàng Cảnh Hiên chưa từng hoảng sợ như vậy, cho dù đứng trước một bệnh nhân đang co giật sùi bọt mép, cho dù là cơ thể người nọ ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470166/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.