Lam Hi Thần nghe được lời trêu ghẹo của Kim Quang Dao, khóe miệng cong lên, vươn tay nói.
"Đa tạ A Dao cho nhị ca cơ hội này, đương làm hộ hoa sứ giả một hồi."
Kim Quang Dao nhìn bàn tay ngọc vươn ra trước mắt, trên mặt hiện lên nụ cười hơi hơi mê hồn, đặt tay vào trong tay đối phương: "A Dao đành nhờ ơn nhị ca!"
Kim Quang Dao cùng Ngụy Vô Tiện đi theo phía sau huynh đệ Lam thị, cùng nhau bước vào kết giới bao quanh tòa thành ăn người, chỉ thấy bên trong oán khí nồng đậm, ánh sáng mập mờ.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ cánh tay Kim Quang Dao, đưa cho hắn một viên đan dược, ý bảo hắn ăn vào.
Kim Quang Dao mỉm cười, không tiếng động mở miệng trả lời Ngụy Vô Tiện: "Đa tạ."
Nhìn Lam thị song bích chiến đấu với tà túy đằng trước, Kim Quang Dao cùng Ngụy Vô Tiện đứng một góc phía sau nói chuyện phiếm.
"Ngụy công tử có biết phương pháp tụ hồn không?"
"Liễm Phương Tôn muốn tụ hồn thế nào?"
"Tàn hồn."
"Nát đến mức nào?"
"Tan nát."
Kim Quang Dao cùng Ngụy Vô Tiện một hỏi một đáp xong, sửng sốt phát hiện vấn đề của mình và đối phương đều rất đơn giản, hai người đều nở nụ cười.
"Nếu đã tan nát vô cùng, chỉ sợ ta không có cách nào, nhưng tình huống cụ thể vẫn phải tận mắt trông thấy mới biết chắc được. Kỳ thật lời đồn đại về ta trên phố đa phần đều là khuếch đại, Liễm Phương Tôn sẽ không tin cả chứ?"
"Mọi tin đồn đều sẽ không vô căn cứ, tài năng trời phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-kim-quang-dao-biet-ket-cuc-cua-minh/1022191/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.