Chương trước
Chương sau
Kim Quang Dao giật mình tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi, vuốt ngực mình, vẫn may không có vết thương, chỉ là một giấc mộng.
Kim Quang Dao là người tâm tư tỉ mỉ, cảm thấy mình sẽ không vô duyên vô cớ mơ thấy như vậy, hơn nữa cảnh trong mơ còn là ở Quan Âm miếu tại Vân Mộng mà mình lập cho mẫu thân. Biết mình đưa mẫu thân chôn trong Quan Âm miếu chỉ có chính mình, chẳng lẽ là mẫu thân biết mình cuối cùng sẽ bị nhị ca một kiếm xuyên tim, còn bị phong trong quan tài, 72 cây đinh gỗ đào trấn áp không có kiếp sau, mới đem hết mọi chuyện sẽ phát sinh trong tương lai báo mộng cho mình?
Tuy rằng trong mộng có rất nhiều chuyện Kim Quang Dao cảm thấy kỳ quái, căn bản không giống việc mình sẽ làm, chẳng hạn như muốn cho tiên môn bách gia đi bao vây tiêu diệt Loạn Táng Cương, rồi lại bảo Mẫn Thiện phong linh lực của bọn họ. Quả thực là tự mâu thuẫn! Thế nhưng có một điều Kim Quang Dao hiểu rõ, đó chính là Nhiếp Hoài Tang đang tính kế mình.
Kim Quang Dao ra phòng ngủ, sai người đi gọi Tô Thiệp đến đây.
"Tông chủ."
"Mẫn Thiện, ngươi tới Mạc Gia Trang giúp ta xem xét tình hình của Mạc Huyền Vũ gần đây một chút. Quan sát mấy ngày xem nó có chỗ nào khác với trước kia hay không. Chính ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện, chú ý an toàn, ngươi đi xuống đi."
"Vâng, tông chủ."
Kim Quang Dao nhìn Tô Thiệp rời đi, đột nhiên nghĩ tới một việc, gọi hắn lại.
"Mẫn Thiện, ngươi xem xét xong Mạc Huyền Vũ thì ghé Nghĩa Thành một chuyến, nói với Thành Mỹ ta có việc tìm nó, bảo nó tới tranh Kim Lân Đài. Nếu nó không chịu tới, cứ nói cho nó chuyện ta tìm nó có liên quan đến đạo trưởng Hiểu Tinh Trần."
Kim Quang Dao chờ Tô Thiệp đi rồi, sai người đưa một đệ tử chi thứ của Kim gia đến đây. Đệ tử chi thứ này không có bản lĩnh gì lớn, thích ở trong đám tam giáo cửu lưu(*),nhưng lại biết đúng mực, cũng không gặp phải bất cứ chuyện gì phiền toái.
"Tông chủ, ngài... ngài tìm tôi?" Kim Viên vẫn luôn nhắc nhở mình không cần phải sợ, thế nhưng từ khi trông thấy Kim Quang Dao thì trong lòng vẫn cứ bồn chồn. Người khác đều nói Kim Quang Dao hiền lành, bát diện linh lung(*),chỉ có người của Kim gia mới biết thủ đoạn mãnh liệt của Kim Quang Dao từ sau khi kế nhiệm tông, đắc tội hắn đều không có kết cục tốt.
"Kim Viên phải không? Lúc ta còn trẻ từng gặp phụ thân ngươi vài lần trong Xạ Nhật Chi Chinh, cũng coi như có duyên. Ngươi hiện tại xem như đã trưởng thành, có nghĩ tới tương lai của chính mình và muội muội ngươi chưa?"
"Cầu tông chủ nể tình duyên phân với phụ thân vài lần giúp tôi, tôi muốn cho muội muội một tương lai tốt đẹp." Kim Viên quanh năm lăn lộn bên ngoài, vừa nghe liền hiểu ý của Kim Quang Dao, đây là một cơ hội. Thở ra một hơi, quỳ một gối xuống đất nói.
"Được, ta đây cho ngươi một cơ hội. Ta hiện tại có nhiệm vụ giao cho ngươi, nếu làm tốt, về sau ngươi đi theo bên cạnh ta, thay ta làm việc." Kim Quang Dao cũng không muốn dùng người mới, có điều sau khi biết kết cục của mình, nếu muốn tìm cho Nhiếp Hoài Tang chút phiền toái, chuyện này chỉ có thể dùng gương mặt xa lạ mới không khiến Nhiếp Hoài Tang chú ý. Trong mộng mình bị bại nhanh như vậy, trên Kim Lân Đài chắc chắn có phản đồ, hơn nữa chức vị không thấp, chỉ là không biết có mấy cái, chờ qua trận này mình sẽ nhổ sạch cả đám.
Kim Quang Dao nghĩ đến đây cười lạnh lên. Những kẻ này cho rằng quy phục Nhiếp Hoài Tang khiến hắn rơi đài là bọn chúng có thể thượng vị, cũng không nghĩ, dưới tổ lật nào có trứng lành? Hắn có thể đưa Lan Lăng Kim thị trở thành tiên môn đứng đầu bách gia, thì kẻ khác đều cho rằng mình cũng có thể sao?
Kim Viên nhìn Kim Quang Dao trước mắt cười lạnh, trong lòng luống cuống hoảng hốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đứng thẳng tắp.
Kim Quang Dao đưa bức thư đã viết sẵn cho cậu, phân phó vài câu liền để cậu rời đi.
Kim Quang Dao như thường lệ xử lý các loại sự vụ, chờ tin tức.
Ba ngày sau Kim Viên trở lại, nói với hắn mọi việc đã làm tốt, Kim Quang Dao liền đi theo cậu đến quán trà bên ngoài.
Vào quán trà liền nghe thấy tiếng mấy người bàn bên tụ vào nhau truyền đến.
"Nghe gì chưa? Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang kia không phải là huyết mạch của Nhiếp thị. Nghe nói hắn không tu luyện đao pháp của Nhiếp thị là bởi vì huyết mạch không thuần, không thể tu luyện. Các ngươi thử nghĩ lại xem, Xích Phong Tôn của Thanh Hà Nhiếp thị vũ lực cao cường, tổ tiên Nhiếp thị đều có khả năng tu luyện trời phú cực mạnh, chỉ có Nhiếp Hoài Tang này thiên phú tu luyện cực kém, quả thực không giống người của Thanh Hà Nhiếp thị."
"Không thể nào! Nếu Nhiếp Hoài Tang kia thật sự không phải huyết mạch Nhiếp thị, người của Thanh Hà Nhiếp thị còn có thể nghe hắn sao?"
"Việc này ngươi cũng không biết. Ta hỏi thăm được tin tức mới nhất, nghe nói Nhiếp Hoài Tang kia dùng tà thuật nhằm vào tộc nhân Nhiếp thị, lấy máu của tất cả người Thanh Hà Nhiếp thị luyện qua độc, khống chế bọn họ.Bằng không một tông chủ hỏi một không biết ba, vũ lực thấp hèn như hắn, ai sẽ ủng hộ? Tòa thành ăn người kia các ngươi biết không? Đó chính là nơi mà Nhiếp Hoài Tang luyện độc! Nghe nói tháng nào hắn cũng phải đến đó. Các ngươi nói xem, nếu hắn không có vấn đề, vì sao không tu luyện đao pháp của Nhiếp thị, còn thường xuyên đến tòa thành ăn người đấy? Chắc chắn là có vấn đề."
"Chẳng phải nói đao pháp của Thanh Hà Nhiếp thị bọn họ có vấn đề, tu luyện dễ dàng chết sớm, cho nên Nhiếp Hoài Tang vì nối dõi tông đường mới không tu luyện đao pháp của Nhiếp thị sao?"
"Vị huynh đệ này vẫn còn độc thân đúng không? Ngươi ngẫm lại xem, nếu Nhiếp Hoài Tang là vì nối dõi tông đường mới không tu luyện, vì sao hiện tại đã gần ba mươi mấy còn chưa cưới vợ? Chẳng lẽ hắn... không được? Ha ha ha ha ha!"
Kim Quang Dao không tiếp tục nghe nữa, mang theo Kim Viên rời đi, dọc đường đều nghe được rất nhiều người ở bàn luận chuyện của Nhiếp Hoài Tang. Lúc ấy hắn sai Kim Viên an bài người từ cái địa phương khác nhau, bắt đầu tản ra tin đồn, hiện giờ đã truyền tới Lan Lăng, xem ra phần lớn người trong thiên hạ đều đã biết.
Kim Quang Dao nở nụ cười.
Trong mộng Nhiếp Hoài Tang cuối cùng lấy xuất thân của hắn cùng quan hệ với Tần Tố làm tiên môn bách gia cười nhạo mình, bây giờ cho gã tự trải nghiệm cảm giác bị đồn đãi một chút đi.
Nhiếp Minh Quyết làm trò trước mặt tiên môn bách gia mắng mình là con của kỹ nữ, đá mình xuống Kim Lân Đài, mình lập kế giết gã không hối hận. Chính mình vốn không phải người tốt, vì sống sót, chuyện gì mình cũng có thể làm được. Nhiếp Hoài Tang muốn thay đại ca báo thù, cứ việc tới tìm mình, nhưng gã không nên mượn tay nhị ca.
Hiện giờ mấy lời đồn đãi này chỉ là ghê tởm Nhiếp Hoài Tang, cho gã chút phiền phức thôi. Chờ mình điều tra rõ ràng tay trong trên Kim Lân Đài sẽ xử lý hắn sau. Lúc này mình có phòng bị, một kẻ hỏi một không biết ba cỏn con, thật sự nếu không an phận một chút, mình cũng không ngại cho gã biến thành "hỏi một không biết ba" thật sự.
=======================
(*)Tam giáo cửu lưu: 3 giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội. Tuy nhiên, trong giới giang hồ, các kẻ hành nghiệp cũng được gọi là "Tam giáo cửu lưu", nhưng cách gọi này là có hàm ý chê bai.
(*) Bát diện linh lung: Dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.