Vừa về đến chung cư mà Phương Du Kỳ sắp xếp, Mia đã gọi ngay cho cô ấy.
- Chị Amarie, em đã đến phòng rồi. Bây giờ em đến gặp chị được chứ?
Nhưng đầu dây bên Phương Du Kỳ nói gì đó làm vẻ mặt hào hứng của Mia trong phút chốc đã biến đổi. Cô buồn bã tắt máy và lấy chìa khóa mở cửa.
Căn phòng được thiết kế đơn giản, giống như phòng của cô ở Paris.
Buồn bã một lúc, cô cũng lấy lại tinh thần, dọn dẹp sơ qua rồi treo quần áo vào tủ, lấy đồ dùng cá nhân đặt vào vị trí. Tiếp theo là bàn làm việc nhỏ, cô lấy những tài liệu đặt lên bàn, đặt thêm vài chậu cây nhỏ của mình và những con mèo bằng gốm sứ.
Xong xuôi, cô ngã lưng xuống giường. Nhưng vừa được một lúc thì đột nhiên có tiếng chuông cửa, cô tưởng là Phương Du Kỳ đến liền xỏ dép chạy ra mở cửa.
- Chị Amarie!
Cô lại thất vọng lần nữa, nhưng ngoài thất vọng vì không phải Phương Du Kỳ ra thì cô còn khó tin và bực dọc nữa.
- Sao lại là anh nữa? Hay lại muốn nghe tôi chửi đây?
Kỳ Vũ một tay chống bên tường, tay kia giữ cánh cửa. Anh ta chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Mia mà nói thẳng lí do mình quay lại.
- Tôi đến để nhắc cô một chuyện. Đó là trong thời gian ở đây cô không được tự ý rời khỏi chung cư nếu không có sự thông qua của tôi.
Mia kinh ngạc đến há to miệng mở to mắt.
- Cái quái gì vậy? Tôi muốn ra ngoài cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-phai-la-em/1129740/chuong-112.html