Năm năm sau.
Trận mưa lớn đêm qua đã gột rửa sạch sẽ những bụi bẩn hay muộn phiền nơi nghĩa trang. Nỗi buồn khác vẫn sẽ tiếp nối, những người đau lòng vẫn mãi còn đó....
Trên tấm bia mộ đã sạch bóng và mang một mùi hương dễ chịu của đất khi vừa trải qua một đêm mưa lớn. Ánh sáng mặt trời rọi chiếu vào từng lát đá cẩm thạch tạo nên một thứ ánh sáng chói rực đến kỳ diệu.
Hai bó hoa mộc lan trắng được đặt xuống hai bên tấm di ảnh, đó là hai bàn tay nhỏ nhắn, tròn trịa và trắng trẻo của hai đứa trẻ.
Đặt hoa xong, chúng nhanh nhẹn đứng dậy, phủi phủi quần nhưng không quên liếc xéo đối phương.
Hai bé trai này nhìn rất giống nhau, chiều cao, cơ thể đều ngang tầm nhau, gương mặt của chúng đều đáng yêu, tuy chỉ mới bốn tuổi rưỡi nhưng có thể nhìn ra được chúng sẽ là hai mỹ nam trong tương lai.
Một trong hai đứa cười tươi chạy nhanh đến ôm ngang hông người phụ nữ mang bầu đang đứng nhìn bức di ảnh trước mặt.
- Mẹ, Tiểu Bân lại để hoa sang chỗ của con nữa rồi!
Vừa nói nó vừa chề môi và chỉ tay về phía đứa trẻ rất giống nó đứng cách nó không xa, đầu thì dụi dụi vào ngực của người mẹ.
Phương Du Kỳ dịu dàng vòng tay ôm lấy nó, cô cúi đầu nhìn nó, liếc yêu
- Tiểu Minh! Mẹ đã nói rồi, Tiểu Bân là anh, còn con là em. Con không được gọi anh như vậy, hiểu không nào? Nếu không, sẽ không cho con ăn kem đấy!
Doãn Hiệu Bân, Doãn Hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-phai-la-em/1129735/chuong-107.html