Phương Du Kỳ từ sáng sớm đã chạy ra xích đua trong vườn hoa ngồi, cô vừa đưa tay chạm nhẹ những bông hoa mộc lan trên cành, vừa nở nụ cười hạnh phúc. Cũng đã lâu lắm rồi, cô không được ngồi bình yên như thế này để ngắm hoa mộc lan, cô còn nhớ rõ lúc cô còn nhỏ, cô và mẹ luôn ngồi cạnh nhau ngắm hoa mộc lan, bây giờ cô đột nhiên thấy nhớ mẹ vô cùng. Lần trước, Doãn Thiên Duật đã nói mẹ cô còn sống, đó cũng không còn là một bí mật nữa, vậy thì mẹ cô đang ở đâu cơ chứ? Doãn Sầm Hy đã chết thì sẽ không còn ai đe doạ mẹ cô, tại sao mẹ vẫn chưa đến gặp cô? Đang suy nghĩ miên man, tay cô cũng sắp ngắt đứt một bông hoa mộc lan, đến khi có một giọng đàn ông trầm thấp vang lên - Em đang định hoá hủy công sức suốt 3 năm của anh sao? Phương Du Kỳ vừa xoay người thì đã thấy Doãn Thiên Duật ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh, cô liền nhìn hắn, nụ cười lan rộng trên môi - Anh không đi làm sao? Doãn Thiên Duật thu hết sự vui mừng của cô vào đáy mắt, hắn kéo cô lại gần và ôm cô vào ngực - Anh muốn trốn việc! Phương Du Kỳ liền bật cười, cô dựa sát vào lồng ngực hắn hơn, hưởng thụ cảm giác an toàn mà hắn mang lại - Duật, cảm ơn anh! Doãn Thiên Duật ngờ vực hỏi nhìn cô, Phương Du Kỳ tiếp tục nói, mặt cô cứ cọ cọ liên tục vào ngực của hắn - Cảm ơn anh đã luôn đợi em suốt ba năm, cảm ơn vì vườn hoa mộc lan này, cảm ơn vì anh đã yêu em nhiều như vậy! Nhìn một vườn hoa mộc lan rộng lớn như thế này cô có thể nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông cẩn thận từng động tác một trồng từng cây hoa. Doãn Thiên Duật ghét mẹ cô như vậy, chỉ cần nhìn thấy hoa mộc lan là những tổn thương của Doãn Sang Sang sẽ hiện dần trong ký ức của hắn, vậy mà hắn lại có thể vứt bỏ hết để trồng một vườn hoa mộc lan cho cô. Khoé mắt Phương Du Kỳ đã cay cay nhưng cô sẽ không khóc nữa! Hơi thở của Doãn Thiên Duật cứ dồn dập hơn, giọng nói hắn khàn khàn - Ngốc à! Em là vợ anh, anh làm vậy cũng là chuyện đương nhiên. Kỳ Kỳ! Vừa nói hắn vừa kéo cô ra, để cô ngồi đối diện với hắn - Em đừng có châm lửa nữa! Phương Du Kỳ đương nhiên hiểu rõ ý của hắn, cô bật cười trêu trọc - Anh sao vậy? Không muốn ôm em nữa sao? Doãn Thiên Duật lắc đầu liên tục, hắn gấp gáp nói - Chỉ cần em ngoan ngoãn ngồi yên, không cọ quậy là được! Chết tiệt thật! Cứ mỗi lần cô cọ cọ trong ngực hắn là dục vọng của hắn lại không thể khống chế được. Có trời làm chứng, mỗi lần như vậy, hắn muốn cô cực kì! Phương Du Kỳ đang cố gắng nhịn cười, xem ra sau này cô có thể được bình yên một thời gian dài! Doãn Thiên Duật ho khan vài cái rồi lấy từ trong túi aó ra một sợi dây chuyền để trước mắt Phương Du Kỳ - Em dám để mất nó sao? Đây chính là sợi dây chuyền có mặt hình hoa mẫu đơn mà trước đây hắn đã đeo cho cô, lúc cô bị người của An Từ dẫn đi thì đã bị cướp mất. Hắn đã tìm thấy nó trên chiếc xe ở cạnh sông. Phương Du Kỳ khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, cô mừng rỡ vô cùng, cũng cảm thấy rất áy náy - Em tưởng rằng chúng đã hủy nó đi rồi! Doãn Thiên Duật lắc đầu nhìn cô tỏ vẻ hết nói nổi,, hắn đeo lại sợi dây chuyền cho cô, rồi bắt đầu răn đe - Từ nay mà còn ngốc như vậy nữa là thần tiên cũng không tìm nổi em đâu! Hắn thật không ngờ cô lại có thể tin lời An Từ mà đến đó. Thật ngốc không tả nổi! Phương Du Kỳ liếm liếm môi, cười xảo quyệt - Dù thần tiên không tìm thấy em nhưng không phải anh sẽ tìm em sao? Câu trả lời của cô vừa khiến Doãn Thiên Duật vui mừng khôn xiếc vì xót xa. Cô thật sự rất tin tưởng hắn. Doãn Thiên Duật lại ôm cô vào vòng tay rộng lớn của mình lần nữa, cúi đầu hôn lên trán cô - Anh đã từng nói, dù em ở đâu đi nữa, chỉ cần em gọi anh, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em! Dứt lời, hắn véo nhẹ lên chóp mũi cô. Phương Du Kỳ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, cô vòng tay qua cổ hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Hai người ôm hôn nhau rất lâu, từng cánh hoa mộc lan lại rơi xuống đầy sân. Một lúc sau, hai người mới quyến luyến buông nhau ra. Doãn Thiên Duật kéo tay Phương Du Kỳ đứng lên - Đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ cùng nướng thịt! Phương Du Kỳ kinh ngạc chưa kịp hỏi gì thì đã bị Doãn Thiên Duật kéo ra sân trước. Ở đó, tất cả dụng cụ, nguyên liệu để nướng thịt đã được chuẩn bị sẵn. Doãn Thiên Duật cười hài lòng, hắn kéo Phương Du Kỳ ngồi xuống ghế, còn hắn thì bắt đầu đeo tạp dề lên Phương Du Kỳ luống cuống hỏi - Anh không cần em giúp sao? Doãn Thiên Duật vừa cầm đũa lên vừa nói - Em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi với con là coi như đã giúp anh rồi! Phương Du Kỳ đương nhiên không hài lòng với cách sắp xếp này của hắn, cô vừa muốn tranh luận thì thím Trần đã chạy tới - Thiếu gia, thiếu phu nhân! Từ tiên sinh, tô tiên sinh và gia đình họ đã đến rồi ạ! Doãn Thiên Duật chẳng hề ngạc nhiên, hắn trả lời điềm nhiên - Cho họ vào như thường! Thím Trần hiểu rõ ý của hắn nên nhanh chóng rời ra ngoài. Phương Du Kỳ càng kinh ngạc hơn, cô hỏi - Từ Lâm và Tô Vận đã lập gia đình rồi sao? Doãn Thiên Duật cười như đang che giấu một bí mật lớn gì đó. Phương Du Kỳ lại càng hiếu kỳ hơn, cô thật sự không biết vợ của Từ Lâm và Tô Vận sẽ là cô gái như thế nào. Đến hôm nay cô thật sự vẫn còn nhớ rất rõ, trước đây vì chuyện của Tố Vy mà cô đã gây hấn với Tô Vận, Từ Lâm cũng đã tặng cô một viên đạn nhưng không thành. Quan hệ giữa cô và hai người họ nói trắng ra thì không tốt lắm. Lại nhắc đến Tố Vi, cũng lâu rồi cô không gặp cô ấy, không biết bây giờ cô ấy như thế nào? Chẳng mấy chốc, tiếng còi xe đã vang lên in ỏi. Phương Du Kỳ thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải lúc nãy Doãn Thiên Duật đã bảo thím Trần cho họ vào rồi sao? Họ còn bóp cò làm gì? Cô nhìn qua Doãn Thiên Duật thì chỉ thấy hắn cười đắc ý. Đợi một lúc, hắn mới lấy điện thoại ra và gọi - Lần này là bộ sưu tầm gì đây? Tớ cho hai cậu mười phút, nếu không biết phải để ai vào trước thì hai cậu ở ngoài đi! Để vợ hai cậu vào là được. Phương Du Kỳ biết hắn đang nói chuyện điện thoại với Từ Lâm hoặc Tô Vận. Nhưng không biết ai vào trước nghĩ là sao? Cô càng nghĩ càng khó hiểu! Doãn Thiên Duật tháo găng tay vệ sinh ra, hắn quay tới nắm tay Phương Du Kỳ - Đi thôi, xem thử hôm nay ai sẽ vào trước! Hai người họ vừa ra đến cổng thì đã thấy một chiếc Lamborghini và một chiếc BMW đang đụng đầu nhau, hình như là không ai chịu nhường cho ai vào! Phương Du Kỳ bất giác cười khổ, hai người đó trẻ con vậy sao? Trên hai chiếc xe, Từ Lâm và Tô Vận đang ngó đầu ra bên ngoài - Từ Lâm! Vợ tớ đang mang thai đó, cậu để tớ vào trước không được sao? - Lần nào cậu cũng đòi vào trước, con tớ còn nhỏ đang cần vào trong đây này! Phương Du Kỳ nhìn họ không chớp mắt, không lẽ lần nào họ cũng như vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Doãn Thiên Duật nhìn đồng hồ sau đó gọi lớn - Này, Từ Lâm! Cậu chịu thu lần này đi! Giọng Từ Lâm vang lên đầy bất mãn - Tên nhóc Tô Vận lần trước làm hỏng một chiếc xe đua của tớ, tớ còn chưa đòi nợ đấy! Tô Vận cũng không chịu yếu thế - Này, Từ Lâm, cậu làm hỏng hai khẩu súng của tớ vừa mới chế tạo thành công thì tính sao hả? Phương Du Kỳ chắc sắp ngất xỉu tới nơi, bọn họ đang làm gì vậy? Đúng lúc này, một giọng nữ nhân vang lên đầy bất mãn - Tô Vận, anh không vào thì cũng phải để em và con vào chứ? Phương Du Kỳ nhìn theo cô gái vừa mới xuất hiện,, cô gái đó đang vác một cái bụng bầu rất lớn. Hình như đó là vợ của Tô Vận!. Cô gái đó ngoảnh mặt lại. Phương Du Kỳ hoàn toàn bất động. Tố Vi! Tố Vi là vợ của Tô Vận! Làm sao lại có chuyện đó được! Tố Vi vừa nhìn thấy Phương Du Kỳ, gương mặt cô hớn hở gọi lớn - Du Kỳ! Phương Du Kỳ cũng không nén được xúc động, cô vội chạy đến bên hàng rào, đối diện với Tố Vy. Vừa nhìn thấy hai người họ gặp nhau Tô Vận đã nhanh chóng lùi xe về phía sau một khoảng - Từ Lâm, coi như lần này cậu may mắn đấy! Từ Lâm cười đắc ý chạy xe vào, Tô Vận nhìn Tố Vi và gọi rất cưng chiều - Vi Vi. Mau vào trong thôi em! Tố Vi cẩn thận đi vào trong ,Tô Vận phải quan sát từng bước đi của cô mới yên tâm. Tố Vi gặp được Phương Du Kỳ thì vui mừng không gì tả nổi, hai người nắm tay nhau đi vào, họ cùng trò chuyện vui vẻ. Bất ngờ có một bàn tay nhỏ bé ôm chầm ngay hông Phương Du Kỳ, cô giật mình nhìn xuống ,không kìm được kinh ngạc mà kêu lên - Tiểu Hiên? Sao con lại ở đây? Tiểu Hiên cười ngộ nghĩnh, cô bé cất giọng đáng yêu - Dì Du Kỳ, con đi cùng ba mẹ! Phương Du Kỳ kinh ngạc nhìn cô bé, sau đó cúi xuống trước mặt cô bé Cô càng kinh ngạc hơn khi tiểu Hiên đã khỏi bệnh, cô bé còn bết tóc rất xinh. Nhưng vừa rồi tiểu Hiên nói đến ba, không phải trước đây Hàn Dĩ Xuyến đã từng nói với cô là tiểu Hiên không có ba sao? Không lẽ cô ấy tái hôn? - Tiểu Hiên! Đã lâu không gặp rồi, dì còn tưởng cháu quên dì rồi chứ! Thật là may vì tiểu Hiên còn nhớ dì đấy! Tiểu Hiên bất ngờ bĩu môi buồn bã, cô bé vuốt ve gò má Phương Du Kỳ - Dì đừng buồn, em bé nhỏ rồi sẽ đến với dì nữa. Phương Du Kỳ dĩ nhiên hiểu tiểu Hiên đang nói gì, có lẽ Hàn Dĩ Xuyến đã nói chuyện cô từng sẩy thai với cô bé. Lòng cô thoáng chút buồn bã nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười, véo nhẹ lên má cô bé - Dì không sao rồi, dì lại có em bé nhỏ nữa rồi này! Vừa nói cô vừa vuốt ve vùng bụng mình, tiểu Hiên mừng reo. - Thật sao dì? Vậy là tiểu Hiên sắp được chơi với em bé nhỏ nữa rồi! Tố Vi đứng bên cạnh cũng không giấu nổi sự vui mừng, cô vừa xoa đầu tiểu Hiên vừa nói với Phương Du Kỳ - Chúc mừng cậu! Lúc này, Doãn Thiên Duật cũng đi đến chỗ ba người, hắn đỡ Phương Du Kỳ đứng lên, sau đó lại cúi xuống bế tiểu Hiên - Ba nuôi! Sao ba không đến chơi với tiểu Hiên nữa! Phương Du Kỳ ngơ ngác nhìn họ. Tại sao tiểu Hiên và Doãn Thiên Duật lại biết nhau, hơn nữa, tiểu Hiên lại gọi hắn là " ba nuôi " ? Nhưng điều này cũng không lạ lắm vì Doãn Thiên Duật và Hàn Dĩ Xuyến vốn dĩ là bạn. Tiểu Hiên và Doãn Thiên Duật hình như rất thân ,nhưng chẳng bao lâu thì cô bé đã trượt xuống khỏi người Doãn Thiên Duật và đòi Phương Du Kỳ bế nó - Mẹ nuôi, mẹ phải bế tiểu Hiên mới được! Phương Du Kỳ càng lúc càng đơ người ra, tiểu Hiên lại gọi cô là " mẹ nuôi " Chuyện này là sao đây? Tiểu Hiên cứ nằng nặc đòi được bế, lúc này giọng của Hàn Dĩ Xuyến chợt vang lên. - Tiểu Hiên ngoan, dì đang có em bé nhỏ nên không thể bế con được! Mau qua cho ba bế đi!. Phương Du Kỳ ngơ ngác nhìn Hàn Dĩ Xuyến rồi lại thấy tiểu Hiên chạy nhanh đến chỗ Từ Lâm, Từ Lâm cũng khom người xuống để cô bé xà vào lòng - Ba! - Tiểu Hiên lại đây nào! Hai người lại ôm nhau cười khúc khích, Hàn Dĩ Xuyến bế một đứa trẻ đang còn được quấn khăn trên tay ,cô đứng bên cạnh Từ Lâm giúp anh ta chỉnh lại cổ aó, cô cười rất hạnh phúc. Phương Du Kỳ nhìn một màn trước mắt, cô lại được thêm một phen chấn kinh. Ba người họ sao lại giống gia đình vậy chứ? Cô quay sang nhìn Doãn Thiên Duật đang ôm lấy mình. Khó tin hỏi - Họ sao lại? Hình như thấy được sự bàng hoàng của Phương Du Kỳ, Hàn Dĩ Xuyến mới tiến lại gần,cô nở nụ cười rạng rỡ - Đã lâu không gặp nhỉ? Xin giới thiệu với em, đây là chồng chị, Từ Lâm! Suýt chút nữa là Phương Du Kỳ ngất xỉu rồi Từ Lâm là chồng của Hàn Dĩ Xuyến, là ba ruột của tiểu Hiên! Trái Đất này đúng là tròn thật! Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã phải chứng kiến hai việc bất ngờ liên tiếp. Nhìn Từ Lâm và Hàn Dĩ Xuyến, Tố Vy và Tô Vận cười nói với nhau. Phương Du Kỳ hận không thể cho một đạp cho Doãn Thiên Duật, sao hắn lại không nói sớm với cô để cô chuẩn bị tâm lý chứ? Doãn Thiên Duật nhìn cô liếc xéo mình, hắn chẳng những thấy nhột mà còn cười đắc ý nữa. - Xem ra vợ anh ngạc nhiên lắm, ai bảo em ngốc quá làm gì? Phương Du Kỳ nghe hắn nói khinh mình, cô không chút do dự mà đạp mạnh xuống mu bàn chân của hắn một cái, khiến hắn đau đến túa mồ hôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]